Diệp Bắc Minh không nói gì.
Sâu trong đôi mắt hiện lên sát ý lạnh như băng!
Anh bảo những người này lưu lại địa bàn Côn Luân chính bởi vì suy nghĩ cho an toàn của bọn họ!
Vương Bình An lại bỉ ổi đến như thế!
Mang những người này ra uy hiếp anh!
Hầu Tử cũng cảm giác được mọi chuyện không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: “Anh Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Nhóc Diệp, cậu trở lại rồi!”
Tạch!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn.
Vương Bình An mỉm cười bước tới gần.
Trên người Diệp Bắc Minh ngưng tụ một cỗ sát ý!
Cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh, Vương Bình An tỉnh bơ mở miệng: “Mọi người đi xuống trước đi, lát nữa rồi ôn chuyện sau”.
“Tôi tìm nhóc Diệp có chút việc!”
Mấy người bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gật đầu ra hiệu: “Mọi người xuống nghỉ ngơi trước đi”.
Vương Bình An nhìn lướt qua Phùng Vũ: “Cậu cũng đi xuống đi”.
Bọn họ quay người đi.
Diệp Bắc Minh bước lên trước, đi đến bên người Vương Bình An!
Vù!
Một cồ sát ý ngút trời lập tức khóa chặt Vương Bình An!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh cũng gác lên cố Vương Bình An!
Âm thanh như Tử thần vang lên: “Vương Bình An, ông muốn ch*ế*t đúng không?”
Thân thể Vương Bình An khẽ run lên, nhưng ông ta không né tránh!
Õng ta chỉ vào hướng đám Hầu Tử vừa rời đi: “Tốt nhất là cậu nên buông thanh kiếm trong tay xuống, nếu để bọn họ thấy cảnh này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Nếu không thì, để tôi nói thẳng cho bọn họ tất cả?”
Diệp Bắc Minh không nói gì, sắc mặt anh lạnh hơn.
Vương Bình An nhếch miệng cười: “Có đôi khi, không biết gì cả cũng là một niềm hạnh phúc!”
“Cậu nhìn bọn họ đi, tiến vào Tổng viện Giám sát xong còn có thế học tập võ kỹ đứng đầu!”
“Hạnh phúc biết nhường nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta như nhìn một người ch*ế*t!
Vương Bình An bình tĩnh nói tiếp: “Nhóc Diệp, lão phu không thích bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn”.
“Bằng không thì lão phu không dám cam đoan, một ngày nào đó những người này sẽ không cẩn thận ch*ế*t mất đâu?”
Ông ta nở nụ cười vò cùng thâm thúy: “Cậu hy vọng ba người phụ nữa kia ch*ế*t, hay là anh em kết nghĩa của cậu ch*ế*t?”
Ầm!
Hơi thở ch*ế*t chóc bùng nổ ra từ bên trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Bình An: “ồng cảm thấy dùng bọn họ là có thế uy hiếp được tòi sao?”
Trên mặt Vương Bình An vẫn treo nụ cười: “Cậu không quan tâm đến sống ch*ế*t của bọn họ hả, không sao cả”.
“Tôi đã phái người đi bảo vệ cho nhà họ Diệp rồi!”
“Chỉ cần cậu nghe lời, tôi bảo đảm không có bất kỳ ai sẽ bị thương!”
“Đương nhiên, nếu cậu muốn cá ch*ế*t lưới rách cũng được!”
“Chỉ là, thời điểm mà cái đầu của tôi rơi xuống đất, tòi cam đoan tất cả những người bên cạnh cậu sẽ chôn cùng với tôi!”
Õng ta nở nụ cười nghiền ngẫm: “Sao ha?”
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “ông không xứng so với bọn họ!”
Vương Bình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm!
Ông ta thật sự sợ hãi, Diệp Bắc Minh sẽ liều lĩnh g*iế*t mình!
Chỉ có thế đánh cược một lần!
Hiện tại xem ra ông ta thắng cuộc!
Vương Bình An mỉm cười: “Nhóc Diệp, cậu là người thòng minh!”
“Tôi còn thật sự cho rằng cậu không hề có nhược điểm cơ chứ!”
“Hiện tại xem ra, mặc dù cậu sát phạt quả quyết, nhưng những người thân cận mà cậu quan tâm quá…”
Chưa nói dứt câu.
Diệp Bắc Minh đã tát cho ông ta một cái!
Bốp!
Vương Bình An bay ngược ra ngoài, lăn trên mặt đất mười mấy vòng như một con chó ch*ế*t!
“Cậu!”
Vương Bình An phẫn nộ, che mặt trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh thản nhiên nói: “Tạm thời không g*iế*t ông, chẳng lẽ tòi còn không thể đánh õng?”
Vèo!
Tiến lên một bước!
Bốp!
Cái tát thứ hai mạnh mẽ rơi xuống!
Vương Bình An lại lăn lông lốc, tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà quá quắt!”
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm: “ông cũng chỉ là một con chó mà thôi, không có tư cách đàm phán với tôi!”
“Dẩn tôi đi gặp người sau lưng ông!”
Vương Bình An hơi khiếp sợ, lạnh lẽo lắc đầu: “Tòi không hiểu cậu đang nói gì!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh lại trở tay cho một cái tát: “Với đầu óc của ông cũng nghĩ ra được những thủ đoạn này sao?”
“ồng có tin tòi có thể lập tức g*iế*t ông hay không!”
“Người sau lưng ông sẽ không vì một con chó như ông mà trở mặt với tôi!”
Nghe được câu nói này, Vương Bình An khẽ run lên!
Quả thật có khả năng này!
Ông ta dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo quét nhìn Diệp Bắc Minh: “Tôi dần cậu đi!”
Một vài phút sau, Diệp Bắc Minh đi vào chỗ sâu trong Tổng viện Giám sát.
Đằng trước là một tòa cung điện bằng đá đứng sừng sững.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục đông lại: “Hơi thở này là… Thần điện?”
Một giây sau.
Bên trong vang lên một giọng nói già nua: “Cậu đã đến rồi!”