“Vì Kiếm tông có một tên phản đồ đang trốn ở đây, lão phu tìm được người sẽ đi ngay, không làm gì người nhà họ Diệp cả!”
Ông ta bá đạo đi vào nhà họ Diệp.
Chu Khung cắn răng, bất chấp áp lực, tiến lên ngăn cản bọn họ lại: “Các vị tiền bối, nhà họ Diệp đã là đối tượng bảo vệ trọng điểm của học viện Giám Sát!”
“Nếu các vị tiền bối có chuyện gì, có thể liên hệ với viện trưởng của chúng tôi”.
“Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc, nên…”
Người đàn ông trung niên của Kiếm tông tát một cái.
Bộp!
Chu Khung bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu trước khi tiếp đất!
Anh ta ngã xuống đất như chó chết!
Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nể mặt mày đúng không?”
“Lão tổ Kiếm tông của tao giải thích với mày một câu, đã là phước lớn như trời rồi!”
“Còn ai dám ngăn cản lão tổ Kiếm tòng, giết không tha!”
“Chu Khung!”
Những người còn lại của học viện Giám Sát đều tức giận: “Các người!”
Lão tố Kiếm tông coi thường mấy người họ, sãi bước đi vào sâu trong nhà họ Diệp.
Một đám kiếm hòi mà thôi, ông ta không có hứng thú ra tay.
“Cản họ lại!”
Chu Khung phun ra một ngụm máu, gào lên.
“Dạ!”
Năm người nhanh chóng tiến lên.
Lão tổ Kiếm tông lạnh nhạt nói: “Châu chấu đá xe!”
Ông ta còn không thèm động tay, một kiếm khí kinh khủng đã bùng nổ!
Phụt! Phụt! Phụt!
Năm người lập tức hóa thành huyết vụ!
“Không!”
Trong mắt Chu Khung đầy tia máu, anh ta muốn xông lên.
Người đàn ông trung niên đạp anh ta bay ra: “Không biết tự lượng sức mình!”
“Các người…”
Xương trên người Chu Khung gãy hết, anh ta nằm trên đất không thể động đậy.
Không còn ai ngăn cản, lão tổ Kiếm tông nhanh chóng tiến vào nhà họ Diệp.
Thấy cảnh đó, chu Khung dùng hết sức lực cuối cùng.
Bóp vỡ một miếng ngọc bội rồi hôn mê.
Trong đại sảnh nhà họ Diệp, Hạ Nhược Tuyết mới quay về.
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ giải thích chuyện vừa trải qua.
Cuối cùng đã không còn nguy hiếm nữa, cũng tìm được mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ trong truyền thuyết!
Diệp Thanh Lam cười mắng: “Nguyệt Nhi, cậu thật là!”
“Nếu con dâu tớ mất một sợi lòng, tớ nhất định không bỏ qua cho cậu”.
Ngay sau đó.
Rầm!
Cửa đại điện nố tung, mảnh vỡ văng tung tóe.
“Ai?”
Diệp Thanh Lam khẽ quát.
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!
Lão tổ Kiếm tông bước vào đại điện, mười mấy cao thủ cảnh giới Vực Vương sau lưng xếp thành một hàng.
Khí tức cường đại lập tức tràn ngập cả đại điện.
Người nhà họ Diệp đều thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt lão tổ Kiếm tòng quét qua, coi thường tất cả mọi người ở đó, đồng tử co lại, nhìn Hạ Nhược Tuyết!
Thân thế kiếm tâm?”
Lão tổ Kiếm tông ngạc nhiên!
“Gì cơ? Cô ta là thân thế kiếm tâm sao?”
“Sao có thể chứ? Thể chất đó đã không xuất hiện cả triệu năm rồi!”
Người của Kiếm tông trợn mắt, khó tin!
Hạ Nhược Tuyết cau mày: “Các người là ai? Tôi không biết các người!”
Diệp Thanh Lam tiến lên che chở phía trước Hạ Nhược Tuyết: “Tiền bối, các người là ai?”
“Nơi này là…”
“Ồn ào!”
Lão tổ Kiếm tông giẫm chân, khí lãng cuốn ra ngoài.
Phụt!
Diệp Thanh Lam bay ra ngoài, hung hăng đập lên vách tường.
Mạng nhện theo đó bay ra.
“Dì Lam!”
“Lam Nhi!”
Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ kêu lên, xông về phía Diệp Thanh Lam.
Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, bà phun ra một ngụm máu tươi!
Hạ Nhược Tuyết nổi giận gào lên: “Bất kế ông là ai, dám đả thương dì Lam, ông đáng chết!”
Xẹt!
Trong nháy mắt, kiếm Thừa Ảnh bay ra khỏi nhẫn trữ vật, đánh về phía lão tổ Kiếm tông.
“Kiếm Thừa Ảnh! Cô quả nhiên là truyền nhân của tên phản đồ kia!”
Lão tổ Kiếm tông híp mắt lại, giơ tay ra trước muốn bắt lấy!
Keng!
Tiếng vang giòn giã vang lên.
Hai ngón tay ông ta kẹp chặt lấy kiếm Thừa Ảnh: “Thực lực của cô quá yếu, kiếm này trong tay cô cũng lãng phí thòi!”
“Hay là giao cho lão đây đi!”
Ông ta dùng sức, muốn cướp lấy kiếm Thừa Ảnh.
Keng!
Bổng nhiên, kiếm Thừa Ảnh tỏa ra huyết sắc.
Nó chủ động bộc phát kiếm khí, chặt đứt hai ngón tay lão tổ Kiếm tòng.
“Cô!”
Lão tổ Kiếm tông hằm hằm tức giận, con mắt già cỗi đầy sát ý hung ác: “Cô dám đả thương tôi? Tự tìm chết!”
Một thanh thần kiếm màu đen xuất hiện, chém về phía Hạ Nhược Tuyết!
Đột nhiên.
Kiếm Thừa Ảnh ngân lên, chủ động bảo vệ chủ, đụng vào thần kiếm.
“Keng”, đánh lui nó!
“Cái gì?”