Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chờ những người xung quanh hoàn hồn, dứt khỏi cơn khiếp sợ, lão già mắt tam giác kia nở nụ cười độc địa: “Thằng ranh kia, mày đúng là kinh khủng thật đấy!”

“Mày mà không chết thì những lão già khọm bọn tao khó bề yên tâm!”

“Cho dù không có long hồn, không có thanh kiếm Đoạn Long này, chỉ với thiên phú tu võ của mày thôi thì mày cũng nên chết rồi!”

Vừa dứt câu, lão già mắt tam giác lao vút tới như một con rắn độc.

ống tay áo to như cái kèn đồng của lão ta hất tung, làm dấy lên một cơn gió đen.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Không ngờ trong cơn gió đen kia lại cất giấu một trăm lẻ tám cái phi tiêu màu vàng, chúng ồ ạt phóng tới chổ Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vừa định tránh né.

Thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cậu không được rời khỏi phạm vi của phù văn trong quá trình long hồn nhận chủ”.

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại:

“Vậy nếu tôi rời khỏi phạm vi của phù văn thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bao nhiêu nỗ lực sẽ biến thành dã tràng xe cát cả”.

“Con long hồn này không còn bao nhiêu năng lượng nữa, cũng không thể tiến hành quá trình nhận chủ lần thứ hai được đâu”.

“Do đó, cho dù đối phương giở thủ đoạn gì, cậu cũng phải cố gắng chịu đựng cho tôi”.

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút: “Xem ra chỉ còn cách đón đỡ thôi”.

Anh vung kiếm Đoạn Long chém những cái phi tiêu đang phòng tới.

“Keng keng keng keng!”; những âm thanh giòn giã vang lên.

Diệp Bắc Minh cản được một trăm lẻ bảy phi tiêu, còn một phi tiêu cuối cùng đã đâm xuyên vai anh.

Một vết thương đã xuất hiện.

Máu tươi túa ra.

Nhưng không nặng.

Lão già mắt tam giác ngoác miệng phá lên cười sằng sặc: “Hahahaha, thằng ranh kia, kết cục của mày đã được định sẵn rồi!”

“Đây là Đoạn Hồn Tiêu do lão phu nghiên cứu chế tạo ra, trên đó có kịch độc mấy trăm năm do chính tay lão phu chế ra đấy!”

Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Anh không nói một câu nào.

Lão già mắt tam giác vô cùng tự tin: “Mày không thấy chân nguyên trong cơ thế đang từ từ khô kiệt à?”

Đột nhiên.

Lão ta xồng xộc lao tới, một pháp tướng Hắc Hùng hiện ra sau lưng lão ta.

Sau khi đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, lão già kia đưa tay về phía đầu anh: “Thằng nhóc, mày đã tuyệt vọng chưa?”

Pháp tướng Hắc Hùng đằng sau lão ta cũng làm động tác giống hệt vậy!

Bỗng dưng.

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Sát ý lạnh như băng bùng nố!

“Không ốn rồi! ông Trần, rút lui nhanh lên! Thằng nhóc này có vấn đề!”

Đạm Đài Quyết gào to.

Khỉ nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Diệp Bắc Minh.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng lão già mắt tam giác.

Lão ta muốn lùi về sau nhưng đã muộn.

Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Đoạn Long chém vào cố lão ta.

Một huyết long và một Tố Long xuất hiện cùng một lúc, bao vây lão già mắt tam giác không cho lão ta chạy đi đâu cả.

“Mày… Mày không trúng độc ư? Sao có thể như vậy được!”

Đồng tử của lão ta co rút, run bần bật nhìn kiếm Đoạn Long đang bổ xuống.

Lão ta cực kỳ muốn phản kháng nhưng lại chẳng tài nào động đậy được.

“Không…”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.

“Ông Trần!”

Sắc mặt của sáu người còn lại đều khó coi cực kỳ, kiêng dè nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Đạm Đài Trần suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi: “Chị Lâm, em lỡ trêu vào thằng này mất rồi…”

“Ngay cả cảnh giới Thần Chủ mà hắn ta cũng giết được, nếu hắn ta muốn trả thù em thì chẳng phải em chết chắc rồi ư?”

Đạm Đài Lâm cũng sợ chết khiếp.

Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của Đạm Đài Trần, trong mắt cô ta chỉ còn mỗi bóng hình Diệp Bắc Minh.

Cùng với nỗi kinh hoàng bất tận!

“Trời ạ…1

Trán Đỗ Kiêu rịn một lớp mồ hôi mỏng: “Băng Nhược, cháu nói đúng”.

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh đáng gờm đến như vậy.

Thế mà con gái ông ta lại nhận ra Ư?

Tôn Kiếm Khung sợ hãi thốt: “Trời mẹ ơi…”

Bầu không khí tại đây trở nên xôn xao.

“Đậu xanh rau má, tôi vừa mới thấy gì thế kia?”

“Đó là ông Trần cơ mà! ông ta cực kỳ giỏi dùng độc và ám khí, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh giết chết chỉ trong tích tắc ư?”

Một võ giả cảnh giới Thần Chủ mà lại chết ngay trước mắt họ một cách dễ dàng như thế, không một ai không rúng động.

Một lão già trong đám đông lắc đầu: “Không đúng, thực lực của Diệp Bắc Minh chỉ bình thường thôi, cậu ta mới đến cảnh giới Hợp Nhất thôi mà!”

“Chính thanh kiếm ấy! Nhất định là do thanh kiếm đẵ hấp thu long hồn ấy!”

“Vốn dĩ bản thân thanh kiếm đã hết sức kinh khủng rồi. Nó tên là kiếm Đoạn Long, được ghi chép tại một tòa bảo tháp cực kỳ cố xưa!”

“Bây giờ long hồn đã dung nhập với thanh kiếm này, thế là uy lực của nó càng kinh khủng thêm ba phần

nữa…”

Vù!

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long, mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập!

Hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài!

Tròng mắt Ngạo Vô Tình rỉ máu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Thanh kiếm này mà rơi vào tay bất kỳ ai trong chúng ta đều được phát huy tác dụng hơn thằng nhóc này cả!”

Dạ Thiên Hạ thốt một câu: “Em trai, ra tay thôi”.

Dạ Vô Song gật dầu: “Được!”

Hai người đồng thời bước ra một bước, hai lão già vốn mặt mũi hiền lành.

Giờ phút này, bọn họ cứ như mãnh hổ xuống núi vậy.

Gào! Gào!

Hết tiếng hổ đến tiếng rồng vang lên.

Đằng sau mỗi người hiện lên một pháp tướng Chân Long và một pháp tướng Mãnh Hổ.

“Pháp tướng Chân Long? Trời đất ơi!”

“Không đúng, đó không phải Chân Long mà là Giao Long tứ trảo!”, một người thanh niên tinh ý nhận ra, kêu lên: “Hình như so với pháp tướng Tổ Long của Diệp Bắc Minh… con Giao Long tứ trảo này yếu hơn nhiều nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK