Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tòi rất thích anh ta, tòi tin tưởng chính là người này!”

“Cho dù anh ta không phải, tôi cũng nhận định anh ta rồi!”

Lão già Ma tộc co giật khóe miệng: “Với tính tình của kẻ này, e là sẽ không theo đâu!”

Khuôn mặt cô gái áo đen gian xảo: “Nếu anh ta không theo, tôi sẽ suất lĩnh đội quân triệu người của Ma tộc, mạnh bạo cưỡng hôn!”

Sau khi cò gái mặc đồ đen rời đi.

Lạc Chính Hùng nhướng mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Diệp Bắc Minh.

Sau thằng này chọc lắm nợ tình thế?

Õng ta lạnh như băng lên tiếng: “Có ai không, dẫn Thánh nữ về”.

“Rõ!”

Bốn tỳ nữ tiến lên.

Diệp Bắc Minh ngăn lại bọn họ.

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Cậu yên tâm, Khuynh Thành là con gái ruột của chúng tòi, chúng tôi sẽ không thương tổn đến cô ấy”.

“Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, đi theo anh không quá thích hợp”.

“Nếu anh muốn gặp cô ấy, tùy thời có thể đến Thánh tộc”.

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Đại sư tỷ, nhẹ gật đầu.

Anh quay người, đi đến trước mặt Lục Tuyết Kỳ: “Bát sư tỷ, chị còn ổn không?”

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Chị không sao”.

“Bát sư tỷ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Tại sao chị và Thập sư tỷ lại ở Vân Tiêu Tòng?”

Lục Tuyết Kỳ yên lặng!

Thấy một màn này, giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Là bởi vì long mạch đi!”

Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu: “Tiếu sư đệ…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Long mạch của Hoa tộc ta ở bên trong Vân Tiêu Tòng?”

Lục Tuyết Kỳ cắn cắn môi đỏ, gật đầu.

“Ha ha!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đen lại, nhìn phía sâu trong Vân Tiêu Tông: “Long mạch thuộc về Hoa tộc nên lấy về lại!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chợt xuất hiện trong tay anh không hề báo trước, anh chém một kiếm về phía đại điện của Vân Tiêu Tông!

Rống!

Tiếng rồng ngâm vang vọng!

Kiếm khí màu đen như sao băng bùng nổ, khí thế bàng bạc, hung hăng đánh xuống chủ điện Vân Tiêu Tông!

Vù!

Trong chớp mắt, xung quanh chủ điện Vân Tiêu Tông nở rộ phù văn đầy trời, hình thành một trận pháp phòng ngự cực lớn!

Muốn ngăn trở một kích này!

Tiếng loảng xoảng rung chuyến đất trời vang lên, trận pháp phòng ngự ‘âm ‘âm sụp đổ!

Chủ điện Vân Tiêu Tông chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống mảnh vụn!

Đám người Lạc chính Hùng còn chưa đi, thấy hành động này của Diệp Bắc Minh, bọn họ đồng loạt há to miệng: “Thằng nhóc kia, cậu làm gì vậy?”

“Này…”

“Chẳng phải chân nguyên của cậu ta khô kiệt rồi sao?”

“Sao khôi phục nhanh thế được?”

Những người tu võ khác ngây ra như phỗng!

Diệp Bắc Minh có long mạch trong người, nên có chân nguyên vô cùng vô tận.

Chỉ là sẽ cạn kiệt trong khoảng thời gian ngắn nhất định!

Hiện tại anh đã hoàn toàn khôi phục!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chỉ vào chỗ sâu trong Vân Tiêu Tông: “Mấy lão chó già các người xem đủ chưa?”

“Cút ra đây hết cho ông mau!”

Anh quát to một tiếng!

Mấy lão già xuất hiện, sắc mặt vô cùng khó coi: “Diệp Bắc Minh, cậu đã giết Vương Trùng Hư rồi!”

“Chúng tôi mắt nhắm mắt mở cho cậu, coi như không nhìn thấy!”

“Việc này đến đây là kết thúc, cậu còn muốn làm gì?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Tôi cho Vân Tiêu Tòng các ông một cơ hội cuối cùng, giao ra long mạch đã cướp đoạt từ Đại Lục Chân Võ!”

“Tất cả người cầm quyền của Vân Tiêu Tông tự sát, giải tán Vân Tiêu Tông!”

“Từ nay về sau, xóa bỏ mọi ân oán!”

Anh chợt quát: “Bằng không thì hôm nay tôi sẽ hủy diệt Vân Tiêu Tông!”

Dứt lời, mọi người hoàn toàn sôi trào!

Mí mắt Lạc Chính Hùng giật kinh hoàng: “Thằng này…”

Dù là ông ta cũng không dám tùy tiện bảo sẽ hủy diệt Vân Tiêu Tông!

Mọi người trong Vân Tiêu Tông nổi giận!

Ai ai cũng trợn đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Giao long mạch ra?

Người cầm quyền tự sát?

Giải tán Vân Tiêu Tông?

Đù!

Bất luận là điều nào cũng không thể tiếp thu được!

Lão già mặc áo đen nắm chặt tay lại, một hạt châu trong tay bộc phát ra ánh sáng xanh chói mắt!

Lưu Chính Võ.

Thái Thượng trưởng lão Vân Tiêu Tông, cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ!

Đôi mắt già nua của lão ta ứa máu, hiện ra vẻ khát máu: “Thằng kia, những lời này của mày cũng gọi là cơ hội sao?”

“Mày giết vào Vân Tiêu Tòng, chúng tao nhịn!”

“Mày giết Thái Thượng trưởng lão Vương Trùng Hư, chúng tao cũng nhịn!”

“Nhưng mày muốn người cầm quyền của Vân Tiêu Tòng chúng tao tự sát, rồi giải tán tỏng môn? Quả thực không thế nhịn được nữa!”

Một lão giả cụt một tay nói bằng giọng lạnh lẽo: “Nói lời vò ích với cậu ta làm gì? Không thể nhịn thì đừng nhịn nữa!”

Lục Huyền Dương, Thái Thượng trưởng lão của Vân Tiêu Tông, cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ!

“cẩn thận thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kia, lực sát thương của kiếm này quá khủng bố, có thế giết được Giới Chủ!”

“Đừng cứng đối cứng với cậu ta!”

“Trực tiếp khởi động trận pháp bảo vệ tòng môn, luyện cậu ta thành một đống máu loãng!”

Ba lão già còn lại gật đầu, đều tự lấy ra một hạt châu!

Xin chào độc giả thân yêu của tamlinh247.com.vn. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website lấy cắp truyện của tamlinh247.com.vn khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK