Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhìn về phía Giang Sát nói: “À phải rồi, mượn cái này dùng chút!”

Giang Sát khó hiếu bèn hỏi: “Cái

gì?”

Diệp Bắc Minh bình thản thốt: “Đầu mày!”

Rồi anh đưa tay lên vung kiếm chém xuống!

“Mày không thể…”

Giang Sát mở to mắt, không tin vào hiện thực hét lên, nhưng lại không được nói hết lời trăn trối.

Kiếm khí đã hiện lên!

Một cái đầu người bay vút lên rồi đáp xuống ngay lòng bàn tay của trinh sát nhà họ Giang.

Diệp Bắc Minh xoay người bước đi, nói: “Đem đầu của gã về cho Kiếm Thần nhà họ Giang, thuận tiện chuyến lại một câu”.

“Đợi đến khi tôi rảnh rổỉ thì sẽ tự mình ghé nhà họ Giang lấy đầu ông ta!”

Dứt lời, anh đã biết mất rồi. Cả không gian tĩnh lặng.

“Á…”

Người đàn ông trung niên ôm đầu Giang Sát, biếu cảm vô cùng dữ tợn, ông ta sợ tới mức ngã phịch xuống mặt đất tè ra quần.

Mọi người khiếp sợ há to miệng, đến cả hô hấp cũng trở thành một điều xa xỉ.

Bọn họ ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh rời đi.

Đôi mắt già nua của Chu cửu u đăm chiêu: “Tôi có cảm giác thằng nhóc này đáng sợ hơn mấy ngày trước nhiều!”

Lãnh Nguyệt nuốt nước miếng nói: “ừng ực!”

“Lam Nhi, bà… bà nuôi dạy đứa nhỏ này như thế nào vậy? Hung tàn quá!”

Sát Chủ mỉm cười nói: “Sư huynh, sát phạt quyết đoán!”

“Đi theo đạo tàn sát, giờ mới giống đồ đệ của chúng ta!”

Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh kích động run cả người: “Tông chủ, vô địch!”

Trong góc tối.

Ở đó có hai cô gái đứng đằng xa quan sát hết tất cả.

Người nọ chính là Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn.

La Vãn Vãn hé khuôn miệng nhỏ nhắn nói: “Chị Nhan nè, tên Diệp Bắc Minh này không giống người khác!”

“Cậu ta chính là người trong lời tiên tri của Tinh Cung chúng ta thật sao?”

Nhan Như Ngọc đăm chiêu đáp: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng…”

Cô ta nhíu mày nói tiếp: “Quả thật cậu ta rất giống với người trong lời tiên đoán kia!”

La Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Chị xem nó rồi ư?”

“Chị không chắc”.

Nhan Như Ngọc lắc đầu bảo: “Ngày ấy, tuy chị cũng ở đó”.

“Nhưng cách tế đàn khá xa”.

“Chắc chắn tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão thấy rõ nhưng góc nhìn của chị lại không thấy rõ như thế”.

“Thần thái và dáng vẻ đều có chút tương đồng, nhưng về mặt khác thì chị không biết”.

La Vãn Vãn hít một hơi: “Vậy còn đợi gì nữa chứ? Mau báo chuyện này cho tông chủ thôi!”

Nhan Như Ngọc thờ dài đáp:

“Em thật là, tông chủ có nhiều kinh nghiệm lắm, lỡ như chỉ là người giống người thì sao?”

“Vậy phải làm sao đây?”, La Vãn Vãn hỏi.

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản, đến hỏi thẳng thôi!”

‘Hả?

n

La Vãn Vãn sững sờ.

Ngay khi vừa mới bước ra khỏi sơn môn Thanh Huyền Tông.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Đồ nhi!”

Đó chính là giọng nói của thần chủ tuyệt thế, vị sư phụ thứ một trăm của anh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, hình như giọng nói này được truyền tới thông qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì phải?

“Sư phụ, sao người bổng nhiên truyền tin đến thế?”

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn hỏi: “Con còn nhớ là từ sau lần trước đến giờ vẫn chưa liên lạc với người được”.

“Ha ha ha!”

Thần chủ tuyệt thế cười to: “Ta cũng từng là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ vẫn còn có chút mối liên hệ diệu kỳ với nó”.

“Vậy nên, nếu ta trả giá một chút thì có thể liên lạc với con!”

“Được rồi, cái giá phải trả khá lớn, ta không nhiều lời nữa”.

Thần chủ tuyệt thế trầm ngâm nói: “Đồ nhi, con có nhớ rõ không?

“Trước kia ta đã từng nói rằng biết đâu tương lai sẽ có việc nhờ con ấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Mời sư phụ nói”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục Truyền lời về: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày:

“Vậy mà ông không biết hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Nhóc con à, cậu thăng cấp bản thân mình”.

“Liệu có từng nghĩ đến cái tháp này hay không? Nếu cậu đế cho tôi hấp thụ nhiều năng lượng hơn chút thì tôi đã vô địch từ lâu rồi!”

“Bây giờ thực lực của tôi quá thấp, nếu thực lực cao hơn chút thì đã tóm được người kia đến đây rồi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cứng ngắc.

Khi anh vừa định nói gì, bỗng cảm giác có người đang tới gần.

“Ai đó! Mau bước ra!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên.

‘ơ?

Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đi tới, kinh ngạc: “Chúng ta có thứ giúp che giấu khí tức, vậy mà anh cũng có thể nhận ra sao?”

Diệp Bắc Minh thầm nghĩ: “Vậy mà sư phụ có thế cảm nhận được sao?”

“Vậy trong hai người này sẽ có một người là con gái của sư phụ!”

Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã đoán ra đó là ai.

Chính là cô gái có dáng người khá cao kia.

Dung nhan cô gái ấy trong veo như nước nhưng lại rất lạnh lùng.

Nếu nói thẳng ra thì trong số tất cả cô gái mà Diệp Bắc Minh từng

gặp.

Chỉ bàn về nhan sắc, tất cả cô gái bên cạnh anh đều không đẹp bằng cô ta.

Cho dù là các sư tỷ, Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đều thua kém cô gái đó.

“Lẽ nào điều sư phụ nói là thật sao? Con gái người là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Thượng cổ ư?”, anh nghĩ thầm.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Này!

Bỗng có tiếng gọi kéo anh về.

Diệp Bắc Minh hoàn hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK