Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta giơ chân đá bay Lý Tái Hiền, Ông ta đập vào tường xuất hiện một cái lổ khủng bố: “Chán chết, không vui, không vui chút nào”.

“Một con kiến cũng dám phản kháng tao? Hừ!”

Long Tiểu Vân cảm thấy rất không thú vị.

Lý Gia Hinh cắn răng: “Đồ hèn mạt! Tao làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”

Sắc mặt Long Tiếu Vân sầm xuống.

Cô ta nhặt con dao găm dưới đất lên, đi về phía Lý Gia Hinh.

Tóm cằm của Lý Gia Hinh: “Mẹ kiếp, mày thích cứng miệng phải không? Được, vậy tao cắt lưỡi của mày”.

“Xem mày còn có thể nói được nữa không!”

“Chửi tao hả đồ hèn mạt hả? Tao cho mày chửi này!”

Long Tiếu Vân giơ dao găm, định cắt lưỡi của Lý Gia Hình.

Soạt!

Đột nhiên.

Một trận tiếng phá vỡ không trung truyền đến, bóng đen bay về phía cánh tay của Long Tiếu Vân.

Phụt!

Khoảnh khắc bóng đen và cánh tay của Long Tiểu Vân tiếp xúc, cánh tay đó của cô ta nổ tung.

Hóa thành sương máu!

Choang!

Một tiếng lớn vang lên.

Một thanh kiếm đâm sâu xuống mặt sàn của đại sảnh nhà họ Lý.

Bên trên còn khắc một con rồng.

Long Tiểu Vân sững người trong một giây.

Sau đó.

Đau dữ dội!

Kêu la thảm thiết!

Hoảng sợ!

Gào lên khóc lớn: “A… anh, tay của em… tay của em mất rồi!”

Lúc nhìn thấy thanh kiếm đó.

Cơ thế Lý Gia Hĩnh cứng đờ.

Cô ta từng thấy thanh kiếm này, nó là kiếm của Diệp Bắc Minh!

Cô ta khó khăn quay đầu, nhìn ra bên ngoài đại sảnh.

Qua mái tóc lẳn máu, Lý Gia Hinh kích động đến toàn thân run lên, òa khóc lớn.

“Oa hu hu hu… anh Diệp… anh… cuối cùng anh cũng đến rồi…”

Dưới ánh mắt kích động của Lý Gia Hỉnh.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi dến, đôi mắt băng lạnh vô tình!

Một mình anh trở về Hương Đảo.

Lục sư tỷ còn có việc, không đi cùng anh đến.

Bất luận đám người nhà họ Long hành hạ Lý Gia Hinh thế nào, cỏ ta cũng không khuất phục!

Lúc này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô gái này khóc rất thương tâm.

Giống như đứa trẻ con: “Hu hu hu… Anh Diệp, ông nội… hu hu hu, ông nội chết rồi!”

“Bọn họ bẻ gãy cố của ông nội, ông nội tôi chết rồi!”

“Hu hu hu, anh Diệp, sau này tôi không còn người thân nữa, không còn một người thân nào nữa“.

Cảm xúc bộc phát hết ra.

Hoàn toàn bùng phát!

Chỉ khi Diệp Bắc Minh xuất hiện, cỏ ta mới thể hiện ra mặt yếu đuối của mình.

Nhìn thấy Lý Gia Hinh bị hành hạ không thành hình người, trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát lên cơn lửa giận vô hình!

Mặc dù.

Anh và Lý Gia Hinh không có tình cảm nam nữ.

Nhưng nhà họ Lý ở Hương Đảo đã chọn thần phục dưới chân anh.

Thì không thể nói không liên quan đến anh chứ?

Long Tiểu Vân gào lên: “Anh, tay của em mất rồi, hu hu, tay của em mất rồi!”

“Giết hắn, giết hắn cho em!”

Long Đạo Nhất cũng rất nổi giận, hắn vô cùng yêu thương em gái mình: “Mày chính là Diệp Bắc Minh? Mẹ kiếp, mày muốn chết phải không!”

“Em gái tao mà mày cũng dám đánh thương, đánh gãy chân tay của hắn cho tôi, giữ lại cái mạng!”

Lệnh bài huyền thiết còn đang ở trong tay Diệp Bẵc Minh.

Chẳng may anh không mang theo người.

Giết Diệp Bắc Minh, chẳng phải mất manh mối sao?

Soạt!

Những thanh niên khác của nhà họ Long lặp tức xỏng lên.

Bốn ông già đó vằn nhằm mât.

Không mở ra!

Bọn họ cảm nhận được tu vỉ của Diệp Bắc Minh.

Mới chỉ là cảnh giới võ vương, cần họ ra tay ư?

Bất kỳ thanh niên nào của nhà họ Long cũng có thế giết anh.

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh quát lạnh lùng một tiếng.

Kiếm Đoạn Long cắm dưới đất biên

mất.

Liền sau đó.

Xuất hiện trong tay anh!

Chém một kiếm ra!

Cơ thế của ba thanh niên nhà họ Long xông đến phía trước nhất nố tung, lập tức hóa thành sương máu!

“Cái gì?1

Những thanh niên khác nhà họ Long chuấn bị xông lên liền sửng sốt.

Diệp Bắc Minh chủ đông xông đến, chém ngang kiếm Đoạn Long, mạnh mẽ như gió bão!

Những thanh niên của nhà họ Long này kêu thảm thiết không thỏi, lần lượt bỏ mạng.

Long Đạo Nhất vô chùng chấn hãi: “Làm sao có thể?”

Soạt!

Bốn ông lão đó cũng lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Thực lực của tên nhóc này không đúng!”

Một ông lão cất giọng âm lạnh: “Phế hắn trước rồi tính!”

‘Phập’ một tiếng, ông lão dậm chân.

Nhảy vọt đến!

Nắm đấm trực tiếp lao đến lồng ngực của Dỉệp Bẳc Minh!

Diệp Bắc Minh trượt chân một cái, né tránh đòn tấn công như hồn ma.

Ông lão kỉnh ngạc: “Quỷ Ảnh mê tung bộ, mày học được từ đâu…”

Ồng ta còn chưa nói hết.

‘A!

Ồng lão kêu lên thảm thiết.

Cánh tay đó của ông ta bị một đường kiếm của Diệp Bắc Minh chém đứt!

“Đáng chết! Mẹ kiếp, mày thật đáng chết!”

Ông lão nối giận, ông ta là võ tông đính phong đó!

Mà lại bị lật thuyền trong mương?

Ầm!

Sau đó ông ta dùng cánh tay khác tung ra một quyền!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Đã đế tôi lại gần thì võ tông có thể chặn được một đường kiếm Đoạn Long của tôi không?”

Anh giơ kiếm lên rồi giáng xuống!

Vị trí cổ của ông lão xuất hiện một đường máu!

Cơ thế ỏng lão run lên, cả người cứng đờ: “Thật… kiếm thật nhanh…”

Máu trào ra!

Phụt!

Ông lão trợn mắt thật to, cái đầu lăn xuống đất, cơ thế đổ xuống tử vong.

Lúc này.

Cuối cùng Long Đạo Nhất cũng kinh sợ!

Hắn mới phát hiện, thực lực của Diệp Bắc Minh quá khủng bố.

ông lão này là võ tông hậu kỳ, cho dù ở nhà họ Long cổ võ, cũng là cao thủ hàng đầu.

Vậy mà lại bị Diệp Bắc Minh chém chết bằng một đường kiếm?

Ba ông lão còn lại, hai ông trong đó tỏ vẻ mặt kiêng sợ.

Ông lão thứ ba sầm mặt, cất giọng băng lạnh: “Cậu thanh niên, thanh kiếm của cậu có lực sát thương rất lớn, lai lịch thế nào? Nói đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK