Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.

Vèo!

Anh sải bước xuất hiện bên cạnh hai người.

Một cước càn quét!

Lộp cộp!

Một nam một nữ bốn cái chân, trong nháy mắt đứt gãy!

“A!”

Quân Vô Tà và người phụ nữ bên cạnh phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên đất giống như chó chết!

“Hầu Tử, giao cho anh”, Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.

Hầu Tử đỏ mắt, nhớ tới nỗi nhục nhã minh phải chịu.

Anh ta nhặt một cây chổi lên!

Đi về phía Quân Vô Tà và Tô Tiếu Nguyệt, đánh loạn vào đầu họ!

Tô Tiểu Nguyệt đau đến mức nước mắt chảy ròng: “Hu hu, cứu tôi, cứu tôi

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi biết lỗi rồi”.

Hầu Tử đỏ mắt, toàn thân run rẩy.

Quân Vô Tà gào thét: “Mẹ nó! Khốn kiếp, mày chết chắc!”

“Hai chân của tao… hai chân của tao gãy rồi!”

“Đây là nhà họ Quân, mày thật to gan, tao phải giết chết cả nhà mày!”

Dù Quân Vô Tà bị hành hung, nhưng vẫn mở miệng ra uy hiếp.

Hầu Tử bừng bừng giận dữ!

Ban đầu, Quân Vô Tà đem bố mẹ anh ta ra uy hiếp: “Con mẹ nó mày chết đi!”

Nửa tiếng sau, Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt đã không nhìn ra hình người.

Sau khí Hầu Tử phát tiết xong, anh ta nằm trên đất, miệng thớ hổn hến, nước mắt tuôn ào ào: “Ha ha ha… Ha ha ha…”

Diệp Bắc Minh không nói năng gì.

Yên lặng tiến lên, cắm một cây kim bạc vào người Hầu Tử.

Sau khi trải qua niềm vui lẫn đau buồn, anh ta có thể sẽ phát điên.

Diệp Bắc Minh cõng Hầu Tử, đi ra ngoài nhà họ Quân.

Toàn thể nhà họ Quân nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.

Không một ai dám ngăn cản!

Diệp Bắc Minh vừa đi khỏi, Quân Chính Dương liền gào lên: “Con trai! Vô Tà!”

“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi!”

Quân Vô Tà lúc này đã không còn hình người.

“Gia chủ, đã không còn hơi thở”.

Có người kiểm tra cho Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sau đó lắc đầu.

“Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe cho tôi! Tôi phải lên núi Bàn Long, tôi muốn đích thân nói cho ông cụ!”

Quân Chính Dương giận dữ, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhà họ Quân! Chúng ta chính là nhà họ Quân ô Trung Hải!”

“Vậy mà lại bị một Diệp Bắc Minh đến cửa, đánh gãy hai chân tôi, đánh chết con trai tôi!!!”

“Diệp Bắc Minh không chết, nhà họ Quân làm sao đứng nổi đây?”

“Làm sao đứng nổi đây!!!”

Đám người Dư Thiên Long đã đến muộn.

Khi bọn họ vào nhà họ Quân, nhìn thấy hai chân Quân Chính Dương bị đánh gãy.

Sau khi nhìn thấy trạng thái chết của Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ.

“Diệp Bắc Minh!”

Dư Thiên Long cắn răng: “Giang Nam bị mày náo loạn đến mức chướng khí mù mịt, mày lại tới Trung Hải gây chuyện?”

“Truyền lệnh xuống, truy nã Diệp Bắc Minh trong toàn bộ Trung Hải!”

Núi Bàn Long cách Trung Hải một trăm sáu mươi kilomet.

Non xanh nước biếc, long mạch chiếm cứ.

Thích hợp dưỡng già.

Ông cụ nhà họ Quân Quân Khiếu Thiên vừa mới ngủ thì nhận được tin dữ.

Nửa đêm Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Quân, phế bỏ hai chân Quân Chính Dương, cháu trai Quân Vô Tà cũng bị đánh chết!

Hai chân con trai bị phế!

Cháu trai ruột chết ở trong nhà mình!

Quân Khiếu Thiên tức giận muốn bùng nổ, nhà họ Quân thành lập hơn một trăm năm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!

Quả thật là vô cùng nhục nhã!

Quân Khiếu Thiên gọi điện cho con trai lớn, tức giận hét lớn: “Quân Kiếm Phong! Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải con đã làm cái gì thế?”

“Có người nửa đêm xông vào nhà họ Quân, giết Vô Tà, con biết chưa?!!”

“Bố, bố đang nói đùa sao, rõ ràng con đã bảo lão Mạc bảo vệ nhà họ Quân rồi, lão Mạc là Tông Sư võ đạo thực lực đỉnh phong đó”, Quân Kiếm Phong đang họp, mặt ngơ ngác.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quân.

“Cái gì?”

“Sao có thể!”

“Bố, điều này không thể nào!”

Quân Kiếm Phong kêu la như sấm.

Quân Khiếu Thiên lạnh giọng nói: “Không có gì không thể, vừa rồi em hai con đã đích thân gọi điện thoại thông báo cho bố”.

“Mấy ngày trước, Vô Hối chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Hôm nay, Vô Tà lại chết dưới tay Diệp Bẳc Minh!”

“Hai chân em trai con cũng bị phế!”

“Diệp Bắc Minh này muốn làm gì?”

Hẳn muốn tiêu diệt nhà họ Quân sao?!”

Da mặt Quân Kiếm Phong nhăn lại, cắn răng nói: “Bố, bố yên tâm, Diệp Bắc Minh này đế con xử lý!”

Cúp điện thoại.

“Ầm!”

Quân Kiếm Phong giáng một chưởng xuống, chiếc bàn dài trong nháy mẳt vỡ tan, hóa thành vụn.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau.

Tất cả kinh ngạc nhìn Quân Kiếm Phong!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ chưa từng nhìn thấy hội trưởng giận dữ như vậy!

Cõng Hầu Tử rời khỏi nhà họ Quân, Diệp Bắc Minh tìm một khách sạn năm

sao.

Chuẩn bị thuê phòng cho Hầu Tử nghỉ ngơi một đêm.

Vừa tiến vào khách sạn, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cách đó không xa, cô ta mặc bộ đồ Chanel tinh xảo.

Chân đi giày cao gót!

Tất màu da!

Thân hình chữ s hấp dẫn, một mùi thơm phả vào mặt.

Ngụy Yên Nhiên chạy đến, xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bẳc Minh nhàn nhạt nói: “Anh em tôi bị thương, bây giờ cần phải tĩnh dưỡng, chuẩn bị thuê phòng để anh ta ngủ một giấc thật ngon”.

“Không dễ đâu, tôi thuê một căn phòng Tổng thống ở chồ này, anh cõng anh ta đến phòng tôi cũng được”, Ngụy Yên Nhiên cười nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bất tiện không?”

Ngụy Yên Nhiên mỉm cười nói: “Phòng Tổng thống có đến mấy phòng, hơn nữa tuyệt đối yên tĩnh”.

“Còn nữa, đây là khách sạn năm sao, cần phải đặt trước nới có phòng”.

“Vậy thì anh chỉ có thể thuê được phòng tiêu chuẩn, sao có thể cho anh em của anh tĩnh dưỡng tốt được?”

Diệp Bắc Minh cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Ngụy Yên Nhiên đi lên trước dẫn đường, đến phòng Tổng thống.

Tim một căn phòng yên tĩnh nhất.

Ném Hầu Tử lên giường.

Sau khi Diệp Bắc Minh kiểm tra trạng thái của Hầu Tử, anh ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cắm mấy chiếc kim bạc xuống, đảm bảo Hầu Tử sẽ không xảy ra vấn đề.

Diệp Bắc Minh mới lui ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK