Ánh mắt của Diệp Bắc Minh rực lửa cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh: “Đây là sức mạnh của võ đế sao?”
“Tôi cảm thấy một quyền có thể đánh sập một tòa núi!”
Hú!
Đột nhiên.
Xung quanh truyền đến một tràng tiếng gầm thét của dã thú.
Mười mấy giây sau, bốn phương tám hướng xuất hiện số lượng lớn ma thú!
Một con gấu đen cao mười mấy
mét!
Một con mãng xà màu đỏ rực, lớp vảy rắn chắc giống như sắt thép!
Còn có một con sư tử toàn thân đều là lông bờm!
Hàng triệu con ma thú ào ào sôi sục giống như hồng thủy!
Mặt đất chấn rung dữ dội, như xảy ra động đất.
“Hỏng rồi!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, giơ tay lấy ra kiếm Đoạn Long!
Đang định ra tay!
Một cảnh không thế tưởng tượng nổi diên ra!
Con mắt thần thú giữa đôi lông mày Diệp Bắc Minh mở ra, phóng ra một luồng uy áp ngút trời!
ưên sau đó.
Thụp! Thụp! Thụp!
Hàng triệu ma thú đồng loạt quỳ xuống, cái đầu phủ phục dưới đất!
Khẽ gầm về hướng Diệp Bắc Minh!
Chỉ nhìn một cái!
Vạn thú thần phục!
Diệp Bắc Minh toàn thân chấn hãi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lẻn: “Cậu nhóc, huyết mạch ma tộc trong cơ thế cậu thức tính”.
“Bản thân ma tộc chính là ma thú biến thành, huyết mạnh của cậu rất cường mạnh!”
“Ma thú coi cậu là vua của vạn thú!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cảm thấy không thế tin nổi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu thử chỉ huy bọn chúng đi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng: “Được!”
“Mày, đứng lên cho tao!”
Anh chỉ vào một con gấu đen cấp
bảy!
“Gru!
Gấu đen gầm một tiếng, trực tiếp đứng lên.
Diệp Bắc Minh lại chỉ vào con trăn Lạc Thiết cấp bảy màu đỏ: “Cuộn tròn cho tao!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trăn Lạc Thiết nhận thông tin, trực tiếp khoanh tròn!
Diệp Bắc Minh vung tay: “Bọn mày, tất cả lùi lại một bước cho tao!”
Thịch!
Hàng triệu ma thú đồng loạt lùi lại!
n
Tiến lên!
n
Thịch!
Hàng triệu ma thú cùng tiến lên!
Tất cả ma thú, hành động theo lệnh, dường như Diệp Bắc Minh là vua của vạn thú vậy!
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng: “Gầm lên cho tao!”
Gru!
Tiếng gầm vang trời!
Tiếng gầm thét làm người ngu tối thức tỉnh!
Cảm giác này quá đã!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Những con ma thú này thực sự nghe lệnh của tôi sao?”
“Tôi bảo chúng đi chết, chúng có đi chết không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ một tiếng: “Hừ, cậu nhóc, ma thú trung thành hơn con người nhiều!”
“Bọn chúng nhận cậu là vua của vạn thú, thì sẽ không làm trái lệnh của cậu!”
Diệp Bắc Minh ngầm nghĩ gật đầu.
Có nhiều ma thú thần phục như này, cho dù là tất cả tông môn Côn Luân Hư cộng lại, cũng sẽ hoảng sợ phải không?
Diệp Bắc Minh xoa cằm: “Đáng tiếc, không thế đưa ma thú về xã hội loại người…”
Nếu có thể, chắc chắn là kẻ vô địch!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, sư tỷ của cậu canh giữ ở bên ngoài đấy!”
“Sư tỷ?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Anh cho tất cả ma thú giải tán, mình trực tiếp ra chồ lối ra vào của Tử Vong Cốc!
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng dung hợp con mắt thần ma rồi!”
Thấy Diệp Bắc Minh từ trong Tử Vong Cốc đi ra.
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ đi ra.
Diệp Bắc Minh ngấn người, nhìn Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ sâu sắc một cái: “Hai vị sư tỷ, các tỷ thực sự là do mẹ đệ sắp xếp ư?”
Khương Tử Cơ cười tươi như hoa: “Cậu chủ, chẳng phải cậu đã biết tất cả rồi sao?”
“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, có nghĩa là đã thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể!”
“Các tỷ cũng không thế làm sư tỷ của cậu nữa, bắt đầu từ bây giờ, các tỷ sẽ là thị nữ của cậu!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, trong lòng đệ, tỷ mãi mãi là ngũ sư tỷ của đệ!”
“A?”
Khương Tử Cơ ngấn người.
Tâm trạng phức tạp!
Vẻ mặt Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: “Không được!”
Diệp Bắc Minh tiến lên, kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiếu Yêu tỷ tỷ, tỷ cũng mãi mãi là Tiếu Yêu tỷ tỷ của đệ!”
“Bất kế là ai cũng không thể thay đổi!”
Đạm Đài Yêu Yêu mờ to con mắt: “Nhưng…”
Diệp Bắc Minh cắt ngang lời Đạm Đài Yẽu Yêu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô ấy: “Tiểu Yẻu tỷ tý, không có nhưng nhị gì hết!”
“Cho dù là mẹ đệ ớ đảy, hai người cũng là sư tỷ của đệ!”
“Năm năm trước, nếu không phải là tỷ, đệ đã chết từ lâu rồi!”
“Cho dù tỷ được mẹ của đệ sắp xếp, nhưng cảm giác gần với cái chết đó, cảm giác tuyệt vọng đó là thật!”
“Bời vì có tỷ xuất hiện, đệ mới có ngày hôm nay!”
“Lúc học võ ở núi Côn Luân, cũng vì có mười sư tỷ bầu bạn!”
“Bất luận giữa hai người và mẹ đệ có quan hệ gì, cũng bất luận mẹ đệ yẻu cầu các tỷ coi đệ là gì!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, hít sâu một hơi: “Hai tỷ, mãi mãi là sư tỷ của đệ!”
Nói luôn một lúc.
Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người, trong lòng vô cùng xúc động: ‘Tiểu sư đệ!”
‘Hừ!
Khương Tử Cơ chu miệng, nhỏ tiếng kêu ca một câu: “Làm sư tỷ còn không bằng thị nữ cơ, làm thị nữ còn có thế…”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Khương Tử Cơ: “Ngũ sư tỷ nói gì?”
“A… không có gì!”
Khương Tử Cơ lắc đầu, vội vàng chuyến chủ đề: “Tiếu sư đệ, sau đây đệ định làm gì?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Thứ nhất, hoàn thành nguyện vọng của các sư phụ, trở thành chủ của Côn Luân Hư!”
“Thứ hai, hợp nhất tất cả thế lực của Côn Luân Hư, đế toàn bộ bọn họ thần phục dưới chân đệ!”
Nếu các thế lực lớn bên ngoài nghe thấy lời này.
Nhất định sẽ chấn kinh mà chết!
Khẩu khí thật lớn!
Trở thành chủ của Côn Luân Hư?
Hợp nhất tất cả các thế lực của Côn Luân Hư?
Mẹ kiếp, anh mới bao nhiêu tuổi?
Làm sao anh dám nghĩ!
“Thứ ba, đến hoàng triều Đại Chu, có lẽ bọn họ có thông tin của mẹ đệ!”
Anh chuyến giọng: “Đúng rồi, mấy người thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ đau?”
Khương Tử Cơ mỉm cười: “Tỷ biết ngay đệ sẽ hỏi chuyện này mà, bọn họ rời khỏi Côn Luân Hư từ lâu rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đệ đoán được rồi!”