Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1459: Đùng lấy con gái tôi ra để uy hiếp tôi
Nghe thấy lời này mười mấy Đan Tôn của thành Thiên Đan đều nổi giận lôi đình!
“Nhậm Kiếm Hành, ông cho rằng chúng tôi là người nào?”
“Cái chết của Cổ Trần Đan Tôn có thể dùng bồi thường để giải quyết sao?”
“Ông có biết sự tồn tại của cổ Trần Đan Tôn có ý nghĩa gì không?!”
“Cổ Trần Đan Tôn tử vong là tổn thất của thành Thiên Đan, là tổn thất của cả Huyền Giới!”
“Tiểu súc sinh này chắc chắn phải chết, cậu ta là tội nhân của cả Huyền Giới!”
Trong lòng mọi người đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ bừng!
Tất cả đều hận không thể xông lên ăn sống nuốt tươi Diệp Bắc Minh!
Một mình Nhậm Kiếm Hành gánh vác hết áp lực, kiên trì mở miệng: “Các vị, nhóc Diệp sốt ruột vì con gái, thật sự chỉ là nhất thời xúc động!”
“Chỉ cần các vị mở miệng, lão phu nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!”
“Được!”
Giọng nói lạnh như băng của Kỷ Cư Nhân vang lên: “Đây là chính ông nói đấy!”
“Bây giờ, lập tức, lập tức giết chết kẻ này!”
“Tiếp theo…”
Kỷ lão chỉ vào Diệp Tâm đang hôn mê: “Còn có yêu nữ này nữa, tất cả những điều này đều do con bé gây ra!”
“Lăng trì xử tử, tiêu diệt thần hồn của con bé!”
“Chỉ có như vậy mới có thể an ủì cổ Trần Đan Tôn trên trời có linh thiêng!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Nhậm Kiếm Hành khẽ biến đổi!
Cùng lúc đó, sau lưng ông ấy vang lên một giọng nói như thần chết: “ông đang nói thật đó sao?”
“Nguy rồi…:”
Nhậm Kiếm Hành thầm kêu không tốt.
Vèo!
Một bóng người chợt lướt qua, trong khoảnh khắc Nhậm Kiếm Hành quay đầu lại.
Diệp Bắc Minh đa biến mất!
Ngay sau đó anh đã đứng ở trước mặt Kỷ Cư Nhân, trực tiếp bóp cổ ông ta: “ông vừa nói cái gì?”
“Làm càn!”
“Tiểu súc sinh, cậu giết cổ Trần Đan Tôn còn chưa đủ, còn muốn tổn thương Kỷ lão sao?”
“Mau buông Kỷ lão ra!”
Sắc mặt một đám Đan Tôn của Thành Thiên Đan biến đổi, đêu gầm lên.
Một số người tu võ của các tông môn còn lại cũng ùa lên, vẻ mặt giận dữ!
Kỷ Cư Nhân cũng ngây ra!
Ông ta không nghĩ tới Diệp Bắc Minh dám ra tay lần thứ hai, lạnh lùng uy hiếp nói: “Tiểu súc sinh, cậu có tin không, chỉ cần đụng đến một sợi lông của tôi!”
“Cha con hai người sẽ…”
Ông ta còn chưa nói xong.
“Răng rắc!”, một tiếng bóp gãy giòn vang!
Kỷ Cư Nhân trừng to mắt ra, đến chết cũng không dám tin tưởng Diệp Bắc Minh lại trực tiếp bóp nát cổ ông ta!
“Nhóc Diệp…’
Nhậm Kiếm Hành nghẹn họng nhìn trân trối!
Đám người tu võ còn lại ở đây cũng như gặp quỷ!
Giờ phút này, thời gian giống như đọng lại!
Mọỉ người đều ngừng thở, trái tỉm sợ tới mức gần như nổ tung!
Nếu nói Diệp Bắc Minh giết cổ Trần Đan Tôn là vì sốt ruột cứu con gái, quá mức kích động!
Bây giờ bóp chết Kỷ lão tại chỗ vẫn là kích động sao?
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói của Diệp Bắc Minh lại vang lên!
“Tôi động thì sao?”
“Kiếp sau nhớ kỹ, đừng uy hiếp tôỉ, càng đừng lấy con gái tôi ra để uy hiếp tôi!”
“Nếu không chỉ có một chữ, chết!”
Giống như là nói cho Kỷ Cư Nhân nghe, càng như là nói cho mọi người ở đây nghe!
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh tiện tay vứt bỏ thỉ thể của Kỷ Cư Nhân, nhìn về phía đám lão già khác của thành Thiên Đan: “Các ông còn có ai muốn giết
tôi nữa? Tốt nhất là bây giờ hãy đứng ra!”
“Nếu không, về sau ai dám động vào con gái tôi!”
“Trừ khi Diệp Bắc Minh tòi đã chết, nếu không tôi biết người nào làm, sẽ diệt cả chín họ nhà đó!”
Khỉ anh vừa dứt lời!
Lập tức dẫm mạnh chân xuống đất!
Gào!
Một con huyết long dài nghìn trượng bay lên trên chín tầng trời, fôỉ sau đó rơi mạnh xuống đài võ đạo giống như sao băng!
Một tiếng nổ “ầm” như động đất vang lên, đài võ đạo hóa thành bột phấn trong nháy mắt!
Đợi cho đến khỉ bụi mù đầy trời tan đỉ, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính trăm mét cực kỳ khủng bố!
Mọi người ở đáy đều hoảng sợ lùi về sau.
Mười mấy Đan Tôn thành Thiên Đan nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đôi mắt cả đám đều đỏ bừng, mang theo vẻ điên cuồng khát máu!
Nhưng không ai dám nói gì cả!
Diệp Bắc Minh ngay cả cổ Trần Đan Tôn cùng Kỷ lão còn dám giết, bọn họ thì tính là cái
gì chứ?
Thấy mọi người không nói lời nào, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Nhậm Kiếm Hành: “Tiền bối, cảm ơn ý tốt của ông!”
“Chuyện này không liên quan gì đến Huyền Thiên tông cả, nếu bởi vì việc này mà mang đến phiền toái cho Huyền Thiên tông!”
“Vãn bối không gia nhập Huyền Thiên tông là được!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh xoay người muốn rời đi.
Nhậm Kiếm Hành suy nghĩ một chút, bước ra ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, đứng lại!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: “Tiền bối?”
Nhậm Kiếm Hành nở nụ cười: “Cậu muốn rời khỏi Huyền Thiên tông? Nằm mơ!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
“Ha ha ha!”
Nhậm Kiếm Hành cười to: “Không phải là Cổ Trần Đan Tôn đã chết, thêm một Đan Tôn cửu phẩm cũng đã chết sao?”
“Chút phiền toái ấy, Huyền Thiên tông tôi còn gánh vác được!”
“ông!”
ở trong ánh mắt kinh sợ của mười mấy Đan Tôn thành Thiên Đan!
Nhậm Kiếm Hành nhìn bốn phía xung quanh: “Cổ Trần Đan Tôn và Kỷ Cư Nhân là Diệp Bắc Minh giết chết, cũng là Huyền Thiên tông qiết chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK