Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng Nhi, sao con có thể nghĩ như vậy chứ?”

Chu Hiếu Thiên giật mình.

Sắc mặt Chu Hoàng vô cùng bình tĩnh: “Bố, lúc con ở bên ngoài đã học được một chuyện, đó là chl có ích lợi tuyệt đối!”

“Diệp Bắc Minh đã chết, không có giá trị lợi dụng nữa rồi”.

“Nếu chúng ta còn kiên trì thì có ý nghĩa gì đâu?”

“Hơn nữa, chúng ta là gia tộc Thượng cổ, nếu gia chủ cũng xử trí theo cảm tính, có thể truyền thừa đến hôm nay sao?”

Chu Hiếu Thiên trầm mặc.

Sau một lát.

Giọng nói của ông ta trầm xuống: “Con nói cũng có lý, chúng ta phải làm như thế nào đây?”

Chu Hoàng cười lắc đầu: “Chúng ta chỉ cần truyền tin tức Diệp Bắc Minh đã chết về Thanh Huyền Tông!”

“Nói cho các đệ tử Thanh Huyền Tông biết Diệp Bắc Minh đắc tội nhà họ Lăng Thượng cổ, còn có nhà họ Dạ Thượng cổ!”

“Bố nói xem, liệu hàng triệu đệ tử của Thanh Huyền Tông có rời khỏi tông môn không?”

“Một khi có vô số đệ tử rời khỏi tông môn, Thanh Huyền Tông sẽ có kết cục gì, không cần con nói đi?”

Chu Hiếu Thiên vỗ tay: “Tuyệt!”

Thanh Huyền Tông, trong đại điện.

Mấy thám tử quỳ trên mặt đất, nói lại tin tức Diệp Bắc Minh chết ỡ vùng đất Nhật Lạc.

Cả Thanh Huyền Tông chấn động!

Tất cả nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông đều tập trung ớ trong đại điện, sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi.

Diệp Nam Thiên kinh ngạc đứng tại chỗ: “Minh Nhi sao có thể chết được chứ? Thằng bé vĩ đại như thế, còn chưa dẫn dắt nhà họ Diệp vươn lên mà!”

“Minh Nhi, thằng bé không…”

Trước mắt ông ta tối sầm, trực tiếp ngất đi.

“Lão gia!

II

“Bố!

II

Đám người nhà họ Diệp hoàn toàn bối rối.

Lãnh Nguyệt căn bản không thế chấp nhận được điều này: “Minh Nhi không có khả năng chết được!”

Sát Chủ rít gào một tiếng: “Bà đây không tin, đi!”

“Lãnh Nguyệt, chúng ta đến vùng đất Nhật Lạc xem rốt cuộc Minh Nhi có chết thật không!”

Một thám tử trong đó lắc đầu: “Hai vị trưởng lão, hai người không thế rời khỏi Thanh Huyền Tông được!”

“Bây giờ tông chủ ngã xuống, nếu hai người còn rời khỏi Thanh Huyền Tông, Thanh Huyền Tông chúng ta sẽ thật sự xong đời!”

Đôi mắt Sát Chủ đỏ bừng: “Ai nói là tông chủ ngã xuống? ”

“Nói hươu nói vượn, chỉ biết nói bậy!”

Bà ta tát bay tên thám tử này đi.

Hắn lại lập tức bò đến: “Sát trưởng lão, tôi cũng không muốn tin tướng đâu!”

“Nhưng mà tin tức đã truyền ra, tất cả mọi người ở bên ngoài đều biết tông chủ ngã xuống ở vùng đất Nhật Lạc rồi!”

“Là bị một người cảnh giới Thần Vương đỉnh phong đánh chết!”

Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong?

Lãnh Nguyệt và Sát chủ nhìn thoáng qua nhau, cả người chấn động!

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ lên, thân thể mềm mại run rẩy: “Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng!”

“Bắc Minh không có khả năng chết được, sao anh ấy có thể chết được chứ?”

“Giả, tin tức là giả! Tuyệt đối là

giả!

Cô ấy không thể chấp nhận được chuyện này, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

Tô Thanh Ca nghẹn ngào hét lên: “Có ai có thế giết anh ấy được chứ? Tôi cũng không tin!”

“Tôi cũng không tin một chữ nào của tin tức bên ngoài, anh Diệp có thể vượt tận mấy cảnh giới để giết địch!”

“Cho dù vùng đất Nhật Lạc có nguy hiểm thế nào đi nữa, anh Diệp cũng tuyệt đối có thể gặp dữ hóa lành!”

Sắc mặt Tô Trường Phong vàng như nến: “Thanh Ca, nếu là người bình thường có lẽ sẽ không thế giết chết tông chủ!”

“Nhưng người ra tay chính là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, con có biết cảnh giới này có ý nghĩa gì không?”

Toàn bộ đại sảnh Thanh Huyền Tông đều im lặng .

Thời gian giống như dừng lại!

Cùng lúc đó, ở ngoài đại điện cũng đang không ngừng xôn xao.

“Tông chủ đã chết, bây giờ Thanh Huyền Tông chỉ còn lại có hai thái thượng trưởng lão, trên triệu đệ tử chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Rất nhiều người đều bắt đầu lo lắng.

Có người thấp giọng nói: “Mấy gia tộc sáng lập đều bị diệt, bây giờ tông chủ lại chết!”

“Mấy người nghĩ chỉ dựa vào hai người phụ nữ là Lãnh Nguyệt và Sát Chủ là có thế điều hành được Thanh Huyền Tông sao?”

“Tôi thấy không bằng trực tiếp rời khỏi Thanh Huyền Tông đi!”

“Không sai, chúng ta đi nhanh đi!”

Một số đệ tử không chút do dự, lập tức rời khỏi Thanh Huyền Tông.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã có hơn trăm ngàn đệ tử rời khỏi Thanh Huyền Tông.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

“Chắc hẳn Thanh Huyền Tông sắp xong rồi!”

“Nếu chúng ta không đi, về sau kẻ thù tìm tới, chúng ta sẽ là vật hi sinh!”

“Đi thôi đi thôi, nhanh lên!”

Một lúc lâu sau, gần một nửa đệ tử của Thanh Huyền Tông đã rời đi.

Gla tộc Thượng cổ, nhà họ Chu.

Chu Quốc Nghiệp quỳ trên mặt đất, nói chi tiết chuyện ở Thanh Huyền Tông ra: “Thanh Huyền Tông bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, mới nửa ngày mà đã có hơn trăm ngàn đệ tử rời khỏi Thanh Huyền Tông!”

“Lãnh Nguyệt và sát chủ đang bị thương, bây giờ tọa trấn ở Thanh Huyền Tông!”

“Một đám người bên cạnh Diệp Bắc Minh đã nản lòng thoái chí, có một số người đã muốn rời đi rồi!”

“Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca của nhà họ Tô muốn đến vùng đất Nhật Lạc đế tìm ra chứng cứ Diệp Bắc Minh không chết!”

“Ha ha ha ha”.

Chu Hoàng nghe tin tức mà Chu Quốc Nghiệp truyền lại, buồn cười lắc đầu: “Còn tìm chứng cứ gì nữa?”

“Tôi tận mắt thấy Diệp Bắc Minh bị một người cảnh giới Thần Vương đỉnh phong đập chết, chẳng lẽ của ánh mắt của tôi còn có thể gạt tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK