Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lý Huyền Cơ tôỉ không thế nào thua được!”

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt tràn đầy tia máu: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự cho rằng tao thua rồi sao? Ha ha ha!”

Cười dữ tợn: “Là mày ép tao sử dụng ra chiêu này, chết đi cho tao!”

Vù!

Lý Huyền Cơ nổi lên khí thế, trên người đột nhiên bùng phát ra một luồng khí tức đáng sợ.

“Không hay rồi, hẳn đang thiêu đốt tinh huyết!”

Mấy ông lão trong đám đông biến

sắc.

Liền sau đó.

Toàn thân Lý Huyền Cơ tỏa ra ngọn lửa ngút trời, cả người giống như đang thiêu cháy.

Hoàn toàn hóa thành một người lửa, điên cuồng lao về phía Diệp Bắc Minh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhờ một câu: “Cậu nhóc, cẩn thận!”

“Kẻ này thiêu cháy sinh mệnh, rút hết tất cả tiềm lực trong cuộc đời mình!”

Diệp Bắc Minh cười cay nghiệt một tiếng, lạnh lùng nhìn sang Lý Huyền Cơ xông đến: “Phế vật cuối cùng cũng chỉ là phế vật, thiêu cháy tinh huyết thì có thế đánh bại tôi ư?”

Lý Huyền Cơ xông đến như sao băng!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh bồng quát lớn một tiếng.

Mọi người chí thấy anh giơ chân đạp một cái.

Sát khí ngút trời ngưng tụ trong cơ thể, toàn bộ hội tụ lên chân!

Phập!

Lý Huyền Cơ giống như con diều đứt dây, bay ra lần nữa.

Sau khi rơi xuống đất, bò lên mấy lần cũng không bò nối.

Xương cốt và kinh mạch toàn thân đứt hết!

Còn thê thảm hơn vừa nãy vô số lần!

“Cái gì?”

“Lý Huyền Cơ thiêu cháy tỉnh huyết cũng không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh?”

Mọi người trố mẳt há hốc miệng.

Giọng của Diệp Bắc Minh thản nhiên vang lên: “Mày cũng chịu đòn giỏi đấy, có thể chịu được một đòn của tao không chết?”

Soạt!

Trong chớp mắt.

Vô số ánh mắt dồn lên Diệp Bắc Minh.

Vãi!

Nghe đi!

Mẹ kiếp, đây có còn là lời nói của con người không?

Mẹ kiếp, ra vẻ làm màu quá rồi đấy!

Lý Huyền Cơ bò dưới đất, tức đến toàn thân run lên: “Mày…”

Soạt!

Diệp Bắc Minh tùy tiện bước lên một bước, xuất hiện trước người Lý Huyền Cơ, một chân dẫm lên đầu của hắn: “Nói với mọi người, mày là chủ của Côn Luân Hư sao?”

Chủ của Côn Luân Hư làm sao có thế bị người khác dẵm dưới chân?

Rõ ràng không thế nào!

Đây là giết người diệt tâm!

Quá tàn ác!

Đối với một võ giả mà nói, đặc biệt là võ giả như Lý Huyền Cơ.

Bảo hắn chủ động thừa nhận không bằng người khác, còn khó chịu hơn giết hắn!

Lý Huyền Cơ cắn chặt răng: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao đi!”

Diệp Bắc Minh không hề dao động gật đầu: “Được, tao cho mày toại nguyện!”

Chậm rãi giơ chân!

Lúc này, trái tim Lý Huyền Cơ thắt chặt lại.

Hoàn toàn hoảng hồn!

Diệp Bắc Minh sẽ giết hắn thật!

‘Mình không thế chết, Lý Huyền Cơ mình không thế chết!”

‘Khỏng! Không! Không!’

Lý Huyền Cơ gào thét trong lòng.

Trong lúc Diệp Bắc Minh sắp giơ chân dẳm chết hắn, tuyến phòng ngự trong lòng Lý Huyền Cơ sụp đố: “Đừng, Diệp Bắc Minh, tao nhận thua!”

“Mày mới là chủ của Côn Luân Hư, bắt đầu từ bây giờ, Lý Huyền Cơ tao không tranh giành với mày nữa, cầu xin mày tha cho tao một mạng!”

Cúi đầu!

Nhìn từ trên xuống!

Đám người Long Đường thớ dài một hơi: “Ầy…”

Chân của Diệp Bắc Minh không dừng lại: “Muộn rồi!”

Đột nhiên.

“Diệp Bắc Minh, mày thật quá đáng, Lý Huyền Cơ đã nhận thua, mày còn muốn giết hắn sao?”

“Mày có biết, Lý Huyền Cơ là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, làm sao mày…”

Một ông lão xông ra từ trong đám đông, bước một bước lên đài võ đạo.

Ông ta vừa nói được một nửa.

Phập!

Diệp Bẳc Minh dậm chân xuống!

Cái đầu của Lý Huyền Cơ nổ tung như quả dưa hấu!

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn ông lão trước mặt: “ông nói cái gì? Tôi không nghe thấy, nói lại lần nữa đi?”

“Mày!”

Ông lão này tức đến bộ râu cũng sắp vếnh lên.

Ông ta tức đến bật cười: “Ha ha ha! Ha ha ha!”

Một luồng khí tức khủng bố giống như hồng thủy lan khắp bốn phương tám hướng!

“Đây là…?1

“Vãi, Thánh cảnh!11

Vẻ mặt một vài ông lão có cảnh giới Hợp Nhất trong các thế lực bỗng biến

sắc.

“Thánh cảnh?”

Hàng triệu võ giả có mặt tê dại da đầu, kỉnh hãi nhìn qua.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, cẩn thận, nguy hiếm đấy!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nguy hiểm đến mức nào?”

“Nếu tôi không ra tay, cậu dùng kiếm Đoạn Long chưa chắc có thể đánh thương được ông ta!”

Diệp Bắc Minh chấn kinh: “Cái gì? Kiếm Đoạn Long không thế đánh thương được Thánh cảnh?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ một tiếng: “Hừ, đương nhiên kiếm Đoạn Long có thế giết được Thánh cảnh!”

“Nhưng tốc độ của cậu, vẫn chưa đủ, không đuối kịp Thánh cảnh!”

Diệp Bắc Minh hiếu ra.

Tốc độ không đuối kịp Thánh cảnh, kiếm Đoạn Long không thể đánh ỏng lão trước mặt bị thương!

Diệp Bẳc Minh quyết đoán hạ lệnh: “Đã như vậy, ông ra tay đi, giết chết người này!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang định ra tay.

Đột nhiên.

Giọng của một cô gái vang lên: “Ha ha, Cố trưởng lão muốn giết sư đệ của tôi ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK