Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô số người tu võ nghe vậy đều cùng nhìn về phía khu vực đấu giá của nhà họ Tô.

Một luồng khí rét lạnh như băng sương khóa chặt lão già áo xanh: “Vừa rồi đánh đập tôi thích lắm nhỉ?”

“Bây giờ đến lượt tôi!”

Diệp Bắc Minh nhe răng cười.

Anh bước từng bước tới chỗ lão già áo xanh, tóm lấy một cánh tay của ông ta.

Rồi xé mạnh xuống.

“Á!”

Lão già áo xanh hét thảm, định phản kháng nhưng lại không thế.

Khí tức của Huyết Long, Tổ Long và Long Hồn ập tới chỗ ông ta khiến ỏng ta không sinh nổi lòng phản kháng.

Ngay sau đó.

Yết hầu của lão già áo xanh bị Diệp Bắc Minh tóm lấy, cảm giác tử vong ập tới.

Giọng anh vang lên hệt như thần chết giáng thế: “Đế tôi xem cổ của ông có đủ cứng hay không!”

Tiếng ráng rắc giòn tan vang lên, yết hầu của lão già áo xanh bị bóp nát.

Đầu ông ta nghiêng qua một bên, chết không nhẳm mắt.

“Mẹ ơi!”

Mọi người hít một hơi thật sâu.

Thời gian như ngừng lại.

Diệp Bắc Minh lắc đầu thờ dài: “Xem ra cố của ông không cứng lắm nha”.

Đôi mắt anh dời qua lão già áo đen và lão già áo tím, nói: “Người tiếp theo!”

“Người tiếp theo!”

Ngay khi ba chữ ấy vừa dứt.

Trái tim mọi người loạn nhịp như sắp nổ tung tới nơi.

Không gian im lặng như tờ.

Cả người Lục Đằng ướt đẫm.

Lòng ông ta bống nhiên sinh ra một nỗi sợ không thôi: “Tên Diệp Bắc Minh này rốt cuộc là quái vật gì thế? Tại sao lại mạnh đến vậy chứ?”

Những người còn lại ngây dại đứng nhìn.

Bon ho đã bi anh doa sơ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu không ai trả lời thì các ngươi đi theo cùng nhau đi”.

Rồi anh nhìn vào lão già áo đen và lão già áo tím.

Gầm gừ!

Anh vừa dứt lời, ba con rồng đằng sau gầm lên.

Trái tim mọi người đập mạnh, bọn họ dần tỉnh lại từ trong cơn ngây dại.

Giọng lão già áo đen hơi khàn, xen lẫn một nỗi khiếp sợ cùng cực: “Khí tức của Ma tộc, Diệp Bắc Minh cậu không phải là con người, cậu là Ma tộc!”

ông ta vừa nói thế, cả không

gian xôn xao.

“Cái gì?”

“Ma tộc?”

“Tên nhóc đó là Ma tộc?”

Vô số người tu võ sửng sốt, lùi về sau theo bản năng.

Tô Lê kinh ngạc nhìn anh: “Cậu ta… cậu ta là Ma tộc ư?”

Đôi mắt Lục Đằng đỏ bừng: “Ma tộc và con người là kẻ thù không đội trời chung, Diệp Bắc Minh cậu tới Tinh Đảo có mục đích gì hả?”

Bà lão bên cạnh Nhan Như Ngọc đăm chiêu nhìn cô ta.

“Như Ngọc, con có biết cậu ta là Ma tộc không?”

Nhan Như Ngọc không tin lắc đầu nói: “Không thể nào, sao cậu Diệp lại là người của Ma tộc được chư?”

La Vãn Vãn gật đầu phụ họa:

“Bà, trông cậu ta giống hệt nhân loại, sao lại là Ma tộc được chứ!”

“Có phải hay không cứ xem là biết”.

Ánh mắt bà lão trầm ngâm.

Xung quanh rộ lên tiếng xôn xao.

Giọng nói của lão già áo đen hơi khàn vang lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu hỏi cậu một câu, cậu là Ma tộc phải không?”

Diệp Bắc Minh cười cợt đáp lời: “Đúng thì thế nào mà không thì sao chứ?”

Lão già áo đen lạnh mặt nói: “Nếu như cậu là Ma tộc thì hôm nay cậu sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”

“Vạn kiếp bất phục hả? Ha ha

ha!”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Chúc mừng ông, ông đoán trúng rồi đó!”

“Tôi chính là Ma tộc!”

Cái gì?

Vậy mà anh lại dám thừa nhận!

Tất cả mọi người khiếp sợ.

Nhan Như Ngọc sửng sốt, ánh mắt cô ta xen lẩn nhiều cảm xúc phức tạp: “Cậu ta là Ma tộc thật sao?”

Sắc mặt bà lão tối sầm: “Như Ngọc, con dám cấu kết với Ma tộc ư?”

“Còn dám nhờ sư phụ tới cứu cậu ta nữa, con chuẩn bị hủy hoại danh tiếng sư phụ xây dự cả đời chỉ trong chốc lát ư?”

Nhan Như Ngọc nóng nảy đáp: “Sư phụ, con không có“.

La Vãn Vãn vội vàng giải thích: “Bà, chị Nhan không có ý đó”.

Hừ!

Bà lão chỉ hừ, không thèm nói câu nào.

Ánh mắt Tô Lê thay đổi, nghĩ thầm: “Cậu ta là Ma tộc thật sao? Vô lý, đại lục Chân Võ không hề có dòng dõi Ma tộc mà”.

“Hay là cậu ta đến từ thế giới cao cấp hơn?”

“Thế nhưng từ tin tức mà mình nhận được thì cậu ta đến từ Côn Luân Hư”.

“Côn Luân Hư., từ đã, lẽ nào…”

Cô ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Bác Minh.

Lục Đằng quát to: “Tất cả mọi người có nghe rõ chứ, Diệp Bắc Minh chính là Ma tộc!”

“Lão phu vốn cảm thấy rất kỳ lạ, sao trên người cậu ta lại có nhiều đan dược phẩm chất cao đến thế?”

“Chắc chắn là đã giết người khác cướp lấy rồi!”

“Ma tộc khát máu, tàn nhẵn, tà ác, người người đều phải diệt bọn chúng!”

“Kính mời các vị ra tay tiêu diệt tên Ma tộc này!”

Trong chốc lát, cả đám đông đều im lặng.

Không một ai ra tay.

Lục Đằng nhận ra suy nghĩ của mọi người, bèn nói: “Các vị à, tên này là Ma tộc, bản tính của cậu ta vốn hung tàn rồi!”

“Thân là người tu võ, nên có sứ mạng trừ ma vệ đạo!”

“Hơn nữa, trên người cậu ta còn có một số lượng lớn đan dược và nguyên liệu!”

“Chỉ cần các vị hỗ trợ Thương Khung cung tôi tiêu diệt cậu ta thì đan dược và nguyên liệu trên người cậu ta sẽ do Lục Đằng tôi chia đều!”

“Chỉ cần là người ra tay thì đều sẽ có một phần!”

Sắc mặt mọi người có chút dao động.

Bon ho còn do dư.

Diệp Bắc Minh dừng lại, anh muốn xem thử có bao nhiêu người muốn giết mình.

Lục Đằng lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, từ nay về sau, thế lực sau lưng các vị sẽ là bạn bè của Thương Khung cung bọn tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK