Việc này…”
Lăng Thi Âm sững sờ, cả người thôn
Cô ta không ngờ Diệp Bẳc Minh lại trực tiếp ra tay với người của Phạn Âm
Cốc.
Vạn Lăng Phong lạnh lùng nói: “Lăng lâu chủ, nhìn thấy rồi chứ”.
“Tôi đã nói từ sớm, đừng đế Hàn Nguyệt quỳ trước người của Phạn Âm
Cốc .
Ồng ta sớm đã khuyên nhủ, Lăng Thi Âm không nghe.
Còn cho rằng đây là cách giải quyết tốt nhất!
‘Đáng tiếc cô ta đã tính toán xong tất cả, duy nhất không tính đến tính cách của chủ nhân!”, Vạn Lăng Phong nghĩ thầm.
Bà lão của Phạn Âm Cốc kinh hãi nhảy lên như sấm, bà ta gầm thét một tiếng: “Tên nhóc hay lắm, mày đúng là vô cùng hống hách!”
“Lão đây sống đến ba trăm mười bảy tuổi, cả đời này chưa từng gặp ai hống hách như mày!”
“Mày giết người của Phạn Âm Cốc, còn muốn giết tao sao?”
Bà lão tức đến toàn thân run lên.
Đồng thời, điều khiến bà ta tức giận hơn là Diệp Bắc Minh mới lộ ra khí tức của võ tông sơ kỳ, mà lại chủ động ra tay với Võ Thánh như bà ta?
Một luồng sát ý khủng bố ngưng tụ.
Cơn lửa giận của bà lão hóa thành sát ý ngập trời, giơ tay đập về phía thiên lỉnh cái của Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con cuồng ngạo, cái thứ không biết trời cao đất dày, mày chết đi cho tao!”
“Thiếu chủ lại tăng cấp rồi?”
Vạn Lăng Phong ngẩn người.
Lâm Thương Hải cũng tỏ vẻ mặt chấn hãi!
Vẵi!
Lần đầu tiẻn ông ta gặp Diệp Bắc Minh, đối phương mới là cảnh giới võ linh mà?
Mẹ kiếp… mới hai tháng thôi phải không?
Đúng là nghịch thiên!
Lăng Thi Âm kinh ngạc, hô lên: “Thiếu chủ, cẩn thận!”
Cô ta bước ra một bước, muốn cứu Diệp Bắc Minh!
Nhưng cảnh sau đó khiến Lăng Thi Âm tái mặt, cứng đờ tại chỗ.
Phập!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, thương long kình bùng phát!
Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, sức mạnh của Diệp Bắc Minh tăng lên gấp mấy lần.
Lại trải qua thương long kình gấp thêm mấy lần.
Không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục giúp đỡ!
Sức mạnh bản thân có thể bùng phát ra đã đạt đến một trình độ kinh người!
Khoảnh khâc Kiếm Đoạn Long chạm vào bà lão, sương máu nổi lẻn!
Một cánh tay của bà lão trực tiếp nồ tung.
Cơ thể bị đánh bay đi, choang một tiếng, đập ra một cáỉ hố sâu khủng bố trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Trong lòng bà lão chấn hẵỉ, bùng lên lửa giận.
Thế mà mình lại bị một võ tông phế mất một cánh tay?
Bà ta vừa định bò dậy.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người bà lão, dẫm lên đầu của bà ta!
“A!”
Bà lão xé gan xé phổi gầm thét: “Diệp Bắc Minh, sao mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Đồ khốn khiếp buông Cơ trưởng lão ra!”
Đám đệ tử nữ của Phạn Âm Cốc đều quát lẻn.
Diệp Bắc Minh không hề vì bọn họ là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình.
Quay người chém một kiếm!
Phụt! Phụt! Phụt!
Mấy cô gái vừa lên tiếng lập tức bị chém thành sương máu.
Những người khác của Phạn Âm Cốc hít khí lạnh, chấn kinh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Giống như nhìn thấy ma!
Vãi!
Thật quá hung tàn, quá khủng bố rồi!
cả người bà lão cùng trong trạng thái chấn kỉnh, bà ta sợ hãi run rẩy nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao mày dám giết người của Phạn Âm Cốc tao?”
Bà ta kinh sợ thờ hổn hến, đầu óc vang lẻn ù ù.
Khó mà chấp nhận tất cả mọi việc!
Lúc này, thế giới quan của bà lão sụp đố.
Đối với giới phàm tục, tông môn của Côn Luân Hư giống như là thần!
Ngàn năm nay, chưa từng nghe nói có võ giả nào của thế giới phàm tục dám giết người của Côn Luân Hư!
Cho dù là đẳng cấp như người canh giữ, cũng phải khách sáo với bọn họ.
Không nhìn thấy Lăng Thi Âm rõ ràng là võ thánh đỉnh phong, cũng phải khách sáo với bà lão võ thánh trung kỳ sao?
Diệp Bắc Minh giơ tay, dùng hành động nói với bà lão, làm sao hắn ta dám!
Anh giơ kiếm Đoạn Long lên, rồi giáng xuống!
Phụt!
Cái đầu của bà lão lăn sang một
bên.
Đến chết bà ta cũng không dám tin, mình lại chết như vậy?
Chết trong tay một thanh niên trẻ của giới phàm tục!
Những người khác của Phạn Âm Cốc kinh hẵi quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Ai dám bước ra một bước, chết!”
Cất giọng như pháp lệnh tử thần, tất cả mọi người đều đứng ỉm.
Thực sự không dám di chuyển một bước!
Tất cả mọi người của Phạn Âm Cốc kinh hẵi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu muốn đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi không phải là một kẻ khát máu”
“Suýt!
n
Những cô gái của Phạn Âm Cốc đều hít khí lạnh, cơ thể run bần bật.
Trong lòng đang gào thét: Mẹ kiếp, mày còn không khát máu?
Tự bản thân mày có tin được không?
Người thanh niên của thế giới phàm tục này đúng là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích: ‘Trong các người, ai có thân phận cao nhất?”
Đám người kỉnh hẵỉ tái mặt!
Đều lùi lại theo bản năng.
Bỗng nhiên, một cô gái trong đó chỉ vào một cô gái khác: “Là cô ta, cô ta tên là ô Thiên Thiên, là đệ tử của cốc chủ chúng tôi!”
“Cô ta có thân phận cao nhất ở đây”.
“Đúng đúng đúng, cô ta có thân phận cao nhất!”
“Chúng tôi đều là đệ tử bình thường, thân phận không bằng cỏ ta!”
Những cô gái khác hùa theo.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh chuyển sang ô Thiên Thiên: “Xem ra đồng môn của cô đã bán đứng cô rồi”.
Cô ta cắn môi đỏ, cơ thế run lên: “Anh muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Về nói với những người có cương vị cao của Phạn Âm Cốc các cô, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng”.
“Còn đến gây rắc rối với tôi hay với người của tôi!”
“Sẽ có một ngày tôi vào Côn Luân Hư, sẽ tiêu diệt Phạn Âm Cốc đầu tiên!”
II
Cái gì?
n
ô Thiên Thiên ngấn người.
Những người khác của Phạn Âm Cốc cũng hít khí lạnh, sợ đến tê dại!
Khẩu khí lớn thật đấy!
Tuy Phạn Âm Cốc không được coi là tông môn đứng đầu nhất Côn Luân Hư, cũng không đến nỗi bị một thanh niẻn của giới phàm tục uy hiếp chứ?
ô Thiên Thiên nhìn Diệp Bâc Minh một cái sâu sắc: “Được, tôi nhớ rồi”.
Trong lòng cô ta có ảo giác, người thanh niên trước mặt cũng thực sự có sức mạnh như vậy!
“Các cô đi đi, tôi thực sự không phải kẻ khát máu”.
Diệp Bắc Minh xua tay.
Đám người ô Thiên Thiên đang định bỏ đi.
“Đợi đã!”
Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, giọng băng lạnh của Diệp Bắc Minh vang lên.
Đám người Phạn Âm Cốc sợ đến toàn thân run lên: “Anh… anh… anh nói lời không giữ lời!“
Diệp Bẳc Minh chỉ xuống đất: “Mang thi thế đi, đừng làm bẩn chỗ của tôi”.
Mọi người đều thở nhẹ nhõm, mang theo thi thể của đám người Cơ trưởng lão, nhếch nhác rời đi.
Lăng Thi Âm nghiêm trọng đi lên: ‘Thiếu chủ, cậu đã giết người của Phạn Âm Cốc, lần này khó giải quyết rồi”.
Diệp Bắc Minh không hề quan tâm: “Không sao”.
Lăng Thi Âm cau mày.