Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vua Tây Vực vốn lòng lang dạ thú, liệu có phải biết anh đến thành Võ Đế, cho nên…”

Diệp Lăng Tiêu khoác áo choàng, đội nón che.

Khuôn mặt già ấn tróng bóng tối: “Không thế nào, anh rời khỏi Long Đô vô cùng bí mật”.

“Ngay cả người trong nhà cũng không biết, anh vừa mới đặt chân đến thành Võ Đế, làm sao vua Tây Vực biết được?”

“Sợ rằng là vì chuyện khác, rốt cuộc là vì sao đây?”

Diệp Như Ca nhìn đại quân hàng triệu bỉnh sĩ, trong lòng run sợ: “ông nội… vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?”

“Đại quân hàng triệu binh sĩ áp sát, không phải trò đùa đâu”.

Giọng Diệp Lăng Tiêu trầm xuống: “Cứ đợi xem sao”.

Sắc mặt của ông ta hơi ngưng trọng, một mình vua Tây Vực đã có thể điều động hàng triệu binh sĩ.

Không thế không đề phòng!

Lúc này.

Trong trận doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đẩy đến một cái bục cao.

Lá cờ bay phấp phới!

Trống trận ầm ầm!

Vua Tây Vực ngồi bên trên, lên tiếng nói: “Vua Tây Vực Tào Anh tôi, hôm nay đến đây, chỉ vì một người!”

Vì cách quá xa.

Những võ giả trẽn tường thành không nghe thấy.

“Vua Tây Vực đang nói gì đấy?”

“Không nghe thấy”.

“Thật kỳ lạ…”

Các võ giả bàn tán.

Liền sau đó.

Hàng triệu binh sĩ đồng thanh hét lớn: “Vua Tây Vực nói: vua Tây Vực Tào Anh tôi hôm nay đến đây chỉ vì một người!”

Ầm!

Một luồng khí tức kinh thiên truyền đến, khiến rất nhiều võ giả sợ đến không nhịn được phải lùi lại.

“Suýt!”

Hít một hơi khí lạnh.

Lục Lâm Thiên kinh ngạc: “Không hổ là vua Tây Vực, hàng triệu người cùng đồng thanh lên tiếng, ngang bằng với một cái loa phóng thanh, vang khắp cả thành Võ Đế!”

Lục Khi Sương ngẩn người: “Bố à, nhân vật đẳng cấp như vậy, có thể sánh được với gia tộc cố võ chứ?”

“Gia tộc cổ võ cũng không dám đắc tội với vua Tây Vực”.

Lục Lâm Thiên lẳc đầu.

“A?

n

Lục Khi Sương kinh ngạc.

Lục Lâm Thiên nghiêm trọng nói: “Nếu là thời đại bỉnh khí không có chất cháy nổ trước đây, võ giả có sức mạnh tuyệt đối”.

“Bây giờ là thiên hạ của vũ khí nóng, cho dù là võ giả đẳng cấp nhất, ai có thế chống lại được súng đạn chứ?”

Lục Khi Sương gật đầu.

Đúng thế!

Cho dù là võ thánh, bị trúng một quả đạn hạt nhân thì cũng sẽ chết.

Vân Kiếm Bình sợ giật mình, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó trề môi: “Cái gì chứ? Đông người thì giỏi lắm sao?”

“Ồng nội tôi ra tay, một kiếm đẵ chém chết vua Tây Vực chó chết gì đó rồi!”

Vân Chi Lan quát một tiếng: “Kiếm Bình, không được nói bừa!”

“Ông nội, sao ông hung dữ với cháu!”

Vân Kiếm Bình đỏ mắt, vô cùng ấm

ức.

Vân Chi Lan sầm mặt: “Đỏng người phức tạp mà cháu lại nói ra lời như vậy”.

“Chẳng may truyền đến tai vua Tây Vực, thì sẽ bất lợi cho nhà họ Vân”.

Vân Kiếm Bình phản bác: “ông nội, ông là kiếm thánh mà!”

“Ông còn không sợ cả người canh giữa, mà lại sợ vua Tây Vực gì chứ?”

“Hơn nữa, nhà họ Vân chúng ta cũng là gia tộc người canh giữ, có gì mà phải

sợ?”

Ván Chi Lan lạnh giọng nói: “Không được ăn nói bừa bãi, thế giới này không phải chỉ do một người quyết định!”

“Hừ! Cháu khõng nghe, cháu không nghe”.

Vân Kiếm Bình ôm tai, ngồi xổm xuống đất òa khóc.

Lúc này.

Vua Tây Vực lại lẻn tiếng lần nữa: “Người này, là Diệp Bẳc Minh!”

Hàng triệu binh sĩ hét lớn: “Vua Tây Vực nói, người này, là Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì? Diệp Bắc Minh?”

Tất cả võ giả của thành Võ Đế đều ngẩn người.

Lại có chuyện gì thế!

Diệp Bắc Minh đã chọc vào vua Tây Vực sao?

Lục Lâm Thiên kinh ngạc: “Diệp Bắc

Minh?”

Lục Khi Sương không thế tin nối: ‘Thần y Diệp, tại sao vua Tây Vực lại đến vì thần y Diệp?”

“A? Là anh ta?”

Vản Kiếm Bình đang quỳ dưới đất cũng ngẩn người, ngừng khóc lóc.

Cô ta mở to mắt, giống như nhìn thấy quỷ.

Dù thế nào cô ta cũng không hiếu, vua Tây Vực dẫn hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chỉ vì một mình Diệp Bắc Minh?

Dựa vào cái gì vì anh ta mà gây ra thanh thế lớn đến vậy!

Vân Chi Lan cũng giật mí mẳt.

“Ông nội, ông nội, có… có chuyên gì vậy?”, Diệp Như Ca tỏ vẻ mặt chấn hãi.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ, lại là vì Diệp Bắc Minh.

Diệp Lăng Tiêu và Diệp cấm Thành quay sang nhìn nhau!

Ngơ ngác khó hiếu!

Trong mắt bọn họ cũng tràn đầy nghi hoặc, vô cùng khó hiếu.

Liền sau đó.

Vua Tây Vực lên tiếng.

Hàng triệu binh sĩ cùng hét lớn: “Vua Tây Vực nói: Không cần nhiều lời, Diệp Bắc Minh đã giết con trai Tào Sảng của tôi, hạn cho cậu ta trong vòng một tiếng, ra khỏi thành Võ Đế, đưa cổ chịu chết!”

“Nếu không, đại quân của tôi sẽ tiến vào thành Võ Đế, chỉ đế giết một minh Diệp Bắc Minh!”

Gần như cùng lúc.

Một bóng người vụt bay đến, đáp xuống trên đỉnh tường thành của thành Võ Đế, lạnh giọng nói: “Đâu cần đến một tiếng, vua Tây Vực, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!”

Giọng nói âm vang khắp cả thành Võ Đế.

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh lại xuất hiện nhanh như vậy!

Anh chê chết chưa đủ nhanh sao?

Soạt!

Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên Diệp Bắc Minh.

Hàng triệu binh sĩ dưới thành Võ Đế cũng nhìn qua, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh!

Nếu là người bình thường thì sớm đã bị ép phải cúi đầu rồi.

Nhưng.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng trên vị trí cao nhất của cổng thành Võ Đế, cúi đầu nhìn xuống hàng triệu binh sĩ: “Vua Tây Vực, tôi đến rồi!”

Diệp Bắc Minh?”

Vua Tây Vực nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Bắc Minh, bất giác lẻn tiếng.

Ông ta hơi chấn hãi, có chút bất

ngờ.

Không ngờ Diệp Bắc Minh trực tiếp xuất hiện!

Ngay sau đó, vua Tây Vực đứng lên, quát lớn: “Diệp Bẳc Minh, mày giết con trai tao…”

Còn chưa nói hết một câu.

Diệp Bắc Minh đã quát một tiếng ngắt lời vua Tây Vực.

Giọng nói giống như tiếng sấm truyền đi: “Vua Tây Vực, ông thật to gan!”

“ông là vua Tây Vực, thì phải bảo vệ Tây Vực!”

“Hôm nay lại dẳn hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, ông muốn làm gì?”

Vua Tây Vực ngẩn người.

Nhất thời quên mất phản ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK