Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng lão híp mắt lại, lại lập tức mở to ra.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh giống một con rẳn độc: ‘Tên nhóc kia, cậu bảo lão phu ờ lại?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là người của Huyết Vân Tông đúng không?”

“Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh cũng là người của Huyết Vân Tỏng!”

Hạng lão có chút bất ngờ: “Sao cậu biết lão phu là người của Huyết Vân Tông?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Điều này ông không cần phải biết, nếu Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh là người của Huyết Vân Tông!”

“Như vậy nhất định ông phải có biện pháp có thế xác định được vị trí của bọn họ đi?”

“Nói đi!

Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh.

Hạng lão trực tiếp bị chọc tức, bật cười: “Ha ha ha, nhóc con, cậu ăn to nói lớn với một người cao hơn cậu mấy cảnh giới như vậy sao?”

“Cậu lấy dũng khí đâu ra vậy?”

“Và sao cậu dám làm như thế chứ?1

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không nói ư?”

Hai mẳt già nua của Hạng lão trầm xuống: “Lão phu không nói, cậu có thế làm như thế nào?”

Diệp Bẳc Minh phun ra một chữ: “ồ”.

Chỉ trong phút chốc!

Một tia sét lóe lẽn, lôi ảnh cực kỳ mạnh!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ qua đi.

Diệp Băc Minh đã xuất hiện ờ trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay nghiền ép đến!

‘Đậu má!

Hạng lão phẫn nộ rít gào một tiếng, tức giận đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo : “Chỉ là một tên Võ Đế, lại dám làm càn ở trước mặt lão phu như vậy fĩỂ‘

“Chết đi cho lão phu!”

Chu Lạc Ly biến sẳc: “Ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”

“Vảng!”

Hai bà lão sau lưng Chu Lạc Ly ra tay, trong nháy mắt đã lao ra.

Mộ Thiên Thiên ngây ra.

Diệp Bầc Mỉnh cũng to gan quá đi, lại dám chủ động ra tay với cấp Thánh?

“Tất cá đều cút ngay cho tôi!”

Hạng lão quát lớn một tiếng.

Một cơn gió lớn huyết sẵc điên cuồng dao động xung quanh cơ thể ông ta!

Hai bà lão dừng ở hai bên trái phải Diệp Bắc Minh: “Diệp công tử, đừng làm xằng bậy!”

“Người này có thực lực khủng bố, ngài không phải đối thủ của ông ta đâu!”

Diệp Bẳc Minh mỉm cười: “Yên tâm, giết ông ta dễ như chơi!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống!

Hạng lão nhìn thấy một màn này thì híp hai mắt lại: “Tên nhóc kia, cậu sẽ phải trả giá lớn vì sự ngỏng cuồng của mình!”

Ông ta căn bản không coi kiếm Đoạn Long ra gì.

Trực tiếp nâng tay lao lên!

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng, lặng lẽ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”

Nếu Hạng lão ra tay từ khoảng cách xa, lấy tốc độ của cấp Thánh trung kỳ!

Diệp Bâc Minh chưa chắc đã có thể chạm vào ông ta được!

Anh cố ý chọc giận Hạng lão, chính là vì đề ông ta cứng đối cứng với kiếm Đoạn Long!

Hạng lão còn chưa nghe thấy rõ hai chữ đó là gì!

Ầm!

Trong nháy mẳt bàn tay của ông ta tiếp xúc với kiếm Đoạn Long đã trực tiếp hóa thành một đống máu!

Ông ta kêu thảm thiết một tiếng: “A! Tay của tôi!”

Kiếm Đoạn Long tiếp tục hạ xuống!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lẻn!

Hạng lão bay ra ngoài giống một con chó chết, tạo thành một cái khe thật sâu trên mặt đất!

Phụt!

Ông ta phun ra một ngụm máu đen!

Hai bà lão hoàn toàn ngây người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Hai người đã nhìn thấy gì?

Một người trẻ tuổi cảnh giới Võ Đế, một kiếm đánh bại một vị trưởng lão của Huyết Vản Tông?

Mộ Thiên Thiên càng thêm rung động bội phục hơn: “Rốt cuộc anh ấy là cảnh giới gì?”

Chu Lạc Ly cũng vỏ cùng kinh ngạc: “Hả? Tiểu sư đệ cậu ấy…”

Vèo!

Ánh mắt của Bát vương gia khựng lại.

Ngoài khiếp sợ ra, ông ta còn nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!

“Thanh kiếm này… ? A!”

Đồng tử ông ta co rút lại một chút.

Không chút do dự rời khỏi phủ thái sư!

“Cậu… Khí tức của cậu rõ ràng mới là cảnh giới Võ Đế, điều này sao có thế…”

Cơ thế già nua của Hạng lão không ngừng run rấy, một tay ôm ngực đứng lẽn.

Trẽn vai ông ta xuất hiện một miệng vết thương khủng bố!

Da thịt rách toác!

Máu tươi đầm đìa!

Toàn bộ gân mạch khắp người đều bị cắt đứt!

Đan điền còn bị một kiếm này của Diệp Bắc Minh làm cho vỡ tung!

Ông ta nhớ lại một màn vừa rồi, hai chữ mà Diệp Bắc Minh phun ra hình như là: ngu xuẩn?

Diệp Bẳc Mỉnh nhìn Hạng lão bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không gì là không có khả năng cả!”

Bịch bịch bịch!

Anh tiêu sái bước ra từng bước một, giống một vị thần chết giáng lâm!

Hạng lão sợ tới mức kẽu to: “Tôi nói, Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đúng là sư điệt của tỏi!”

“Huyết Vân Tông có một loại bí pháp có thế biết được vị trí của bọn họ!”

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Hạng lão, không nói gì.

Hạng lão vội vàng mở miệng: “Muốn tìm được vị trí của bọn họ thì cần sử dụng một loại huyết chú!”

“Nhưng bây giờ gân mạch cả người tôi đã đứt đoạn, toàn bộ chản nguyên trống rỗng, không có biện pháp thi triển”.

“Việc này khó lắm sao?”

Diệp Bẳc Minh trực tiếp ra tay.

Chín ngân châm hạ xuống.

Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thế Hạng lão!

Trong phút chốc.

Không ngờ Hạng lão lại có thế đứng lên!

Gân mạch vốn dĩ đã bị gãy hết lại được nối liền.

Ngay cả vết rách trên đan điền cũng khôi phục.

“Cái gì?”

Hai bà lão mà Chu Lạc Ly dẫn đến ngây người.

“Sao có thế như thế được?”

Mộ Thiên Thiẽn ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.

Rốt cuộc đây là y thuật nghịch thiên

gì?

Chu Lạc Ly bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Xem ra tiếu sư đệ đã hoàn toàn học được Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi!”

“Trong số các sư tỷ muội, chí có mỗi cậu ấy là có thiên phú tốt nhất, học được đầy đủ Quỷ Môn Thập Tam Châm đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK