Chương 1330: Luyện hóa di tích Côn Luân Thượng Cổ
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Có điều cậu yên tâm, bản tháp chỉ biết sơ sơ chuyện ấy thôi!”
“Lúc cậu làm chính sự thì bán tháp đã chú động cắt đứt liên lạc rồi, bản tháp khỏng biết cụ thể thế nào đâu!”
Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật!
Anh cảm thấy rất thiếu chân thực!
Không ngờ bán thân anh lại làm chuyện trai gái với Đông Phương Xá Nguyệt!
“Đông Phương Xá Nguyệt đâu?”
“Cò ta đã đi rồi, hơn nữa còn mang theo mảnh vỡ của bản tháp, thật đáng tiếc!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh nhìn xung quanh thấy bầu trời phủ kín phù văn, các quy tắc trật tự trở nên hỗn loạn.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trớ nên nặng nề: “Nhóc con, hai người đánh nhau đã phá hủy trật tự của nơi này!”
“Nếu như không nhanh chóng sửa chữa thì di tích Còn Luân Thượng cố có nguy cơ sẽ bị sụp đổ!”
“Các sư phụ của cậu cũng sẽ gặp nguy hiếm!”
Diệp Bắc Minh nóng ruột: “Tiếu Tháp, ông đã chủ động nhắc tới chuyện này thì chắc chắn là ông có cách sửa chữa đúng không?”
“Ha ha, vậy tôi không đế cặu phải sốt ruột thêm nữa!”
Tháp Càn Khòn Trấn Ngục cười một tiếng: “Cậu có thế giới bỏ túi nên vốn đã có lợi thế trời cho rồi!”
“Giờ cậu chỉ cần luyện hóa di tích cỏn Luân Thượng cổ, dung nhập nó vào trong thế giới bỏ túi!”
“Là có thể mang tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ rộng cả triệu dặm này theo bên mình rồi, hơn nữa, cậu còn có thế sử dụng được sức mạnh của dí tích Côn Luân Thượng cổ nữa!”
Diệp Bắc Minh trố mắt ra nhìn: “Thực sự có thể làm như vậy sao?”
“Di tích Côn Luân Thượng cổ rộng lớn như thế, nếu có thể mang theo bên mình thì chẳng phải là cũng giống như mang theo mười quả Địa Cầu theo mình hay sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nóỉ: “Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh suy tư một lát: “Tiểu Tháp, tôi phải làm như thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bên trong tòa di tích Côn Luân Thượng cố này có rất nhiều phù văn, cậu có thế lợi dụng chúng!”
“Tôỉ sẽ hướng dẳn cậu sửa chữa một số phù văn, còn phần còn lại cứ giao cho tôi!”
Sâu bên trong điện chân Võ.
Sớ Vị Ương ngồi khoanh chân, vận công chữa trị vết thương.
Đột nhiên, một pho tượng thần trong đại điện chợt tỏa sáng!
Ảo ảnh hình một người đàn ông trung niên xuất hiện: “Vị Ương, vừa rồi, hồn đăng bản mệnh của Trần Nhi đã vụt tắt rồi!”
“Tên súc sinh này lại đang làm gì vậy!”
“Nếu không phải tại mẹ nó lo lắng cho nó thì chú chẳng muốn hỏi chuyện của nó dù chí một câu!”
Bố của Sở Vô Trần, sở Phong Thiên!
Trong tình huống thồng thường.
Có hai lý do khiến hồn đăng bản mệnh bị tắt!
Một là chủ nhân của hồn đăng đã vẫn lạc!
Haí là chủ nhân của hồn đăng chủ động cắt đứt liên lạc!
sở Vị ương lắc đầu: “Tứ thúc, cháu rất tiếc phải báo vớí chú tin này!”
“Sờ Vò Trần đã mất rồi!”
“Cháu nói gì cơ?”
Sở Phong Thiên khựng người, òng ta đã nghĩ tới muôn vàn khả năng!
Duy chỉ không nghĩ tới chuyện con trai mình đã mất!
Ầm!
Dù cho ông ta đang ở một thế giới khác, chỉ có một luồng thần hồn tới đây nhưng tất cả mọi thứ trong đại điện vần nháy mắt hóa thành vô vàn mảnh vỡ!
“Cháu nói lại một lần nữa xem!”
“Con trai của chú đã ch*ết rồi ư? Không thế nào!”
“Con trai của chú đã tớí cảnh giới Chúa Tể!”
“Cho dù là người mạnh nhất thế giới này ra tay cũng không thể gi*ết nối con trai chú!”
“Hơn nữa, năm tên rác rưởi cảnh giới Động Hư kia đang làm gì vậy? Bọn chúng không bảo vệ con trai chú sao?”
“Kể cả có là vậy đi nữa thì bất kỳ ai ờ thế giới Tam Thiên này biết thân phận của con trai chú cũng đều không dám gi*ết nó!”
sở Phong Thiên không chấp nhận nốì sự thật
này!
Ông ta gào lên: “Cháu nóí đĩ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Sở Vị ương không hề giấu giếm chút nào, thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra trong cấm địa Luân Hồỉ.
“Diệp! Càn! Khôn?”
Quanh người sớ Phong Thiên bốc lên sát khí cuồn cuộn: “Cậu ta là aỉ? Tất cả những người có dính dáng tớí cậu ta đều đáng ch*ết!”
Sớ Vị Ương ngẫm nghĩ một chút.
Cô ta không nói ra chuyện Diệp Càn Khôn có khả năng chính là Diệp Bắc Minh.
“Lai lịch của người này rất bí ấn, cháu cũng không biết thân phận của anh ta!”
“Anh ta cứ như thế đột nhiên xuất hiện vậy, đeo một chiếc mặt nạ màu tím, lần đầu lộ diện là ba ngày trước khi cấm địa Luân Hồi mở ra!”
Mặt Sở Phong Thiên lạnh giá tột cùng: “Biết được những thông tin này là đủ rồi!”
“Dù cho có phải lật tung cả thế gỉới Tam Thiên lên thì bất kỳ ai có liên quan tới Diệp Càn Khòn cũng đều phải ch*ết!”
“Nếu như không tìm ra cậu ta thì cả thế giới
Tam Thiên đều phải ch*ết sạch?”
Bóng người biến mất.
Sớ Sớ trợn tròn mắt: “Chị à, Tứthúc điên rồi ư?”
“Ông ta muốn cả thế giới Tam Thiên bồi táng cùng với Sờ Vô Trần!”
Khuôn mặt xinh đẹp của sớ Vị Ương trớ nên nặng nề: “Chị cũng không ngờ ông ta lại điên cuồng như vậy!”
“Giờ chỉ còn biết chúc ông ta may mắn mà thôi!”
Cò ta vừa nói xong thì không trung chợt rung chuyển, nứt ra một vết rách.
Một người đàn ông trung niên lạnh mặt bước ra từ khe nứt, sau lưng ông ta có chừng bảy, tám người đi theo!
Sở Sớ kinh ngạc: “Thất thúc, sao chú lại tới đây?”
Sở Thiên Hằng không ngó ngàng tới cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn sớ Vị Ương: “Sao Vô Trần ch*ết mà mày lạí không ch*ết?”
“Đồ rác rưởi vò dụng, sao mày không ch*ết thay cho nó!”
Sờ Vị Ương cắn môi, ấm ức gọi: “Bố, con…”
“Im ngay?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK