Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370: Quỳ xuống hay là chết
“Các người!”
Vạn Càn tức nghiến răng nghiến lợi: “Các người không sợ bố tôi biết chuyện này hả?”
“ở dưới Thiên Uyên, mọi hơi thở đều bị ngăn cách!”
Vạn Tuyệt cười đầy ấn ý: “Tôi không nói, bọn họ không nói thì sao Vạn Trường Sinh biết được?”
“Mày… Mày dám gọi thẳng tên dầy đủ của bố!”, Vạn Càn tức run người.
Đột nhiên.
Chiếc nhẫn trữ vật trong tay Vạn Tuyệt lóe lên thứ ánh sáng màu máu!
Nó ngưng tụ thành áo ảnh của một người đàn ông!
Vạn Tuyệt lập tức quỳ xuống đất: “Sư phụ, sao người lại ra đây làm gì?”
Người đàn ông vô cùng kích động: “Cuối cùng cũng về tới đây! Nơi diễn ra cuộc chiến giữa các vị thần!”
Vù!
Người đàn ông nhắm mắt lại, quanh người ông ta đột nhiên lóe lên một loạt phù văn màu đỏ máu!
Không khí tĩnh lặng chợt khuấy động nên những gợn sóng càn quét toàn bộ Thiên Uyên như một cơn sóng thần!
Một lát sau.
‘Tim ra rồi!”
Người đàn ông mở hai mắt ra: “Đồ nhi, dẫn người của con lên đường thôi!”
Ông ta tập trung nhìn Vạn Càn: “Người này không ký kết khế ước nô lệ với con, e là sẽ làm hỏng chuyện, giết nó đi!”
Vạn Tuyệt nảy ra một ý: “Sư phụ, xin hãy giao cho con xử lý!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Được, đừng để ảnh hưởng tới kế hoạch của vi sư là được!”
Bóng người màu máu lóe lên rồi chui vào lại trong chiếc nhẫn trữ vật.
Vạn Tuyệt nhìn về phía Vạn Càn bằng ánh măt bỡn cợt: “Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống, thần phục!”
“Hoặc là chết!”
“Sao mày dám…”
Vạn Càn nóng máu, tức run người, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Tuyệt!
“Bóng người màu máu vừa rồi là ai? Sao mày lại gọi ông ta là sư phụ?”
“Mày có biết là bố không cho phép chúng ta học
tập công pháp của những người khác không!”
“Mày làm vậy là phán bội!”
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Vạn Càn lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa!
Anh ta khiếp sợ phát hiện ra mình hoàn toàn không phái đối thủ của em trai mình!
Thực lực của đối phương mạnh hơn anh ta rất nhiều!
“Tao hỏi lại mày một lần cuối, mày chọn quỳ xuống hay là chết?”
Vạn Tuyệt cười xấu xa bước tới: “Nếu như bố biết mày chết trong tay Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Chắc sẽ đau lòng lầm nhỉ?”
Vạn Càn run rấy quỳ xuống đầy khuất nhục: “Vạn Tuyệt, tao… Chọn thần phục!”
Vạn Tuyệt nghiêng người, đưa tai về phía Vạn Càn: “Mày gọi tao là gì cơ?”
“Cậu… Cậu Tuyệt… Tôi chọn thần phục!”
Người Vạn Càn run rẩy, nhục nhã tới tột cùng!
Con ngươi của Vạn Tuyệt giá lạnh: “Xem ra mày vẫn không hiếu chuyện rồi!”
Vạn Càn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đế tử, Vạn Càn tôi chọn thần phục!”
“Ha ha ha ha!”
Nghe thấy hai tiếng “đế tử”, Vạn Tuyệt cười ứa cả nước mắt: “Vạn Càn à Vạn Càn, mày đúng là một thằng rác rưởi từ đầu đến chân!”
“Mọi người nghe thấy cà rồi chứ? Từ nay ai là đế tử?”
Mười mấy tên cảnh giới Động Hư đồng loạt quỳ một chân xuống: “Tham kiến đế tử Vạn Tuyệt!”
Vạn Càn quỳ dưới đất, mặt xám như tro!
Cùng lúc đó, sâu trong thành Huyết Linh.
Một luồng sóng năng lượng quét qua!
Huyết Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nguy rồi, ông ta cũng quay về rồi!”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Ai cơ?”
Đôi mắt đẹp của Huyết Hồng nheo lại: “Chủ Luân Hồi!”
“Gì cơ? Chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Anh từng nghe thấy cái tên này vô số lần, cuối cùng giờ cũng sắp gặp phải người này rồi sao?
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “ông ta mạnh lắm à?”
Đôi mắt của Huyết Hồng lóe lên một chút sợ hãi: “Năm xưa, chủ Luân Hồi đã đánh cắp bảy mành vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Mười tám vị Chủ Thần chúng tôi vâng lệnh đi bắt ông ta về quy án, trận chiến đó đã làm toàn bộ mười tám vị Chủ Thần ngã xuống!”
“Chủ Luân Hồi cũng bị trọng thương, còn mành vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì không rõ tung tích!”
Mặc dù cô ta không trá lời thẳng vào câu hỏi.
Nhưng một mình chủ Luân Hồi có thế giết được mười tám vị Chủ Thân, có thế thấy thực lực của ông ta kinh khủng nhường nào!
“Tiểu Tháp đã bị vỡ từ trước đó rồi à?”
Diệp Bắc Minh không mấy kinh ngạc.
Điều anh quan tâm hơn cả là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Thấy Diệp Bẳc Minh bình tĩnh như vậy, Huyết Hồng ngạc nhiên: “Chủ nhân, anh không sợ à?”
Diệp Bắc Minh cười: “Lúc tôi còn là một võ giả bình thường, tôi cảm thấy Tông Sư rất mạnh, không thể với tới được!”
“Khi tôi tới cành giới Tông Sư, tôi mới phát hiện ra, hóa ra Tông Sư cũng chì vậy mà thôi”.
“Cho nên, hiện tại, tôi thấy Chủ Thần rất mạnh nhưng một khi tôi tới cảnh giới Chú Thần!”
“Thì cũng chỉ vậy mà thôi!”
Mắt anh lóe lên: “Tôi thấy hứng thú với chủ Luân Hồi hơn, rốt cuộc ông ta là người như thế nào?”
Huyết Hồng nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh.
Cô ta im lặng một lát rồi gật đầu: “Chủ Luân Hồi là người Hoa, ông ta là phản đ’ô của Hoa tộc!”
“Gì cơ?”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Anh không sao ngờ được rằng, chủ Luân Hồi lại là người Hoa!
Huyết Hồng bổ sung thêm một câu: “Chủ nhân, có phải người không biết sở dĩ di tích Côn Luân Thượng Cố bị hủy diệt!”
“Chính là do chủ Luân Hồi đánh cắp mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên dãn tới Thiên Phạt không?”
Diệp Bẳc Minh càng giật mình hơn: “Chuyện Hoa tộc Thượng cổ bị hủy diệt cũng có liên quan tới chuyện này à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK