Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cỗ uy thế cực kỳ khủng bố giáng xuống, con ngươi lão già Đế tộc lóe lẽn ánh sáng!

Chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển: “Người trẻ tuổi, cậu thật sự không nói lý lẽ như thế sao?”

Lão ta quát to: “Được! Nếu đã vậy, lão phu sẽ thử xem thanh kiếm này của cậu có sắc bén hay không!”

Long Tích bộc phát.

Bảy đầu Chân Long đồng thời gào thét!

Một giây sau, lão già Đế tộc bị đánh bay ra ngoài!

Lão ta đập thật mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!

Vả mặt tới quá nhanh!

Lão ta đang chuẩn bị đứng lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng chống lại yết hầu lão: “Tôi cho ông một cơ hội, giải thích tòi nghe xem nào!”

Lão tổ Đế tộc xấu hổ giận dữ muốn chết, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu!”

“Lão tổ!”

Đám người Đế tộc thay đổi sắc mặt.

Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân cũng hồ đồ!

Ngay cả một chiêu của Diệp Bắc Minh mà lão tố Đế tộc cũng không tiếp nổi?

Quá phóng đại rồi đi!

Trong sự lặng ngắt như tờ!

“Cậu Diệp, cuối cùng tòi cũng tìm được cậu!”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Phùng Vũ chạy tới với biểu cảm nghi ngờ: “Người của Vân Tiêu Tòng đau?”

“Trên quảng trường ngoài kia toàn là máu tươi, sao lại chẳng thấy người nào?”

Nói đến cùng, ai mà tưởng được toàn bộ Vân Tiêu Tông đã Diệp Bắc Minh giết chóc gần như chẳng còn ai!

“Cậu Diệp, chúc mừng cậu, xin chúc mừng cậu!”

Phùng Vũ thở hồng hộc.

Diệp Bắc Minh nhìn Phùng Vũ: “Chúc mừng tôi cái gì?”

Phùng Vũ cười đầy thần bí: “Cậu Diệp, tổng viện trưởng đặc biệt tuyển chọn tất cả thành viên nòng cốt của nhà họ Diệp gia nhập Tổng viện Giám sát!”

“Còn cả vài bạn bè của cậu tại địa bàn Côn Luân cũng đều tiến vào Tổng viện Giám sát, trọng điếm bồi dưỡng!”

“ông nói gì cơ?”

Trong nháy mắt, một luồng sát ý lạnh như băng bộc phát!

Ầm!

Phùng Vũ bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi: “Cậu Diệp, cậu… cậu sao vậy?”

“Đây là chuyện tốt mà!”

Nhìn dáng vẻ của Phùng Vũ, hình như ông ta không rõ ràng lắm.

Nhưng đối với người nhà họ Diệp và bạn bè của Diệp Bắc Minh mà nói, chính là rơi vào hang sói!

Phùng Vũ đối xử với Diệp Bắc Minh không tệ.

Vương Bình An bảo ông ta tới, phỏng chừng là để ông ta dùng mạng của mình thông báo cho Diệp Bắc Minh chuyện này!

Nhìn khuôn mặt bối rối của Phùng Vũ, e rằng còn chưa biết mình tới đây để chịu chết!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Có những người nào?”

Phùng Vũ lau khô máu tươi trên khóe miệng: “Cái này tôi cũng không biết, viện trưởng chỉ bảo cậu ở Vân Tiêu Tông”.

“Bảo tôi lập tức đến thông báo, những chuyện khác không hề nói với tôi”.

Quả nhiên, Phùng Vũ bị Vương Bình An phái tới chịu chết!

Anh tiện tay ném ra một viên đan dược: “Vừa rồi là tôi xúc động!”

“Viên đan dược kia có thế trị hết thương thếcủa ông”.

Phùng Vũ nhận được ơn huệ mà lòng nơm nớp lo sợ!

Câu ta còn biết xin lỗi?

Ánh mắt Diệp Bắc Minh xoay chuyển, nhìn về phía lão tổ Đế tộc: “Đầu của ông gửi tạm ở chỗ ông trước đã, tòi sẽ đích thân bái phỏng Đế tộc sau!”

Cái gì?

Phùng Vũ giật nảy mình.

Ông ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, anh đang uy hiếp Đế tộc?

Đế Giang và Đế Khuyết vừa giận vừa sợ, không dám nói nhiều một câu!

Khuôn mặt lão tổ Đế tộc khó coi tới cực điếm!

Diệp Bắc Minh quay sang phía Lục Tuyết Kỳ: “Bát sư tỷ, chị trông nom Đại sư tỷ nhé, em phải đi Tổng viện Giám sát một chuyến!”

Lục Tuyết Kỳ muốn nói lại thôi, cò ấy biết tính cách của Diệp Bắc Minh.

Nên không nhiều lời nữa: “Tiểu sư đệ, hết thảy cẩn thận!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đi, đến Tống viện Giám sát!”

Diệp Bắc Minh trở lại Tổng viện Giám sát, mấy bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy tới.

“Tham kiến Thiếu chủ!”

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên quỳ một chân xuống.

Khuôn mặt nhỏ của Trân Lê Y nóng lên, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Rồi vội vàng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ đến mang tai: “Tham kiến Thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.

Cảnh giới của cô nhóc này đã bắt kịp Lăng Thi Âm!

Mới được hơn một năm chứ mấy?

Tốc độ này quả thực có phần kinh người!

chẳng lẽ thật sự là thiên tài võ đạo?

“Anh Diệp!”

Hầu Tử mỉm cười xông lên, ôm lấy Diệp Bắc Minh.

Lại đấm vào vai anh một quyền: “Anh được đấy, thế mà đã rạng danh khắp thế giới Cao Võ rồi!”

“Không hổ là anh em tốt của Vương Khinh Hậu tôi!”

“Mình cậu đắc đạo, chúng tôi cũng gà chó lên trời theo!”

“Nếu không phải anh Diệp, e rằng chúng tòi vẫn còn đang hít bụi tại địa bàn Côn Luân!”

Mấy người bọn họ rất hưng phấn!

Nhưng khuôn mặt Diệp Bắc Minh không thấy chút vui vẻ nào: “Sao mọi người lại tới đây?”

Lăng Thi Âm nghi hoặc: “Thiếu chủ, không phải cậu bảo chúng tòi tới sao?”

“Tôi?”

Lông mày Diệp Bắc Minh lại càng xoắn lại.

Ngô Khinh Diên liền vội vàng giải thích: “Thiếu chủ, Tống viện Giám sát tới địa bàn Côn Luân”.

“Nói rằng Thiếu chủ cậu lập công lớn cho Tổng viện Giám sát, bảo chúng tôi đến Tổng viện Giám sát tập võ!”

“Chẳng lẽ, không phải cậu bảo chúng tôi tới?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK