Tô Lê nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt cô ta đỏ ửng, nước mát rơi xuống từng giọt.
Diệp Bắc Minh chợt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Tô Lê lắc đầu đáp: “Anh Diệp, ngoài người mẹ đã qua đời từ lâu của tôi thì chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy”.
“Khi ờ nhà họ Tô, tôi là người ai gặp cũng xa lánh”.
“Đến cả bố tôi, giữa tôi và nhà họ Tô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn nhà họ Tô”.
Diệp Bắc Minh thở dài bảo:
“Đừng động đậy, thuốc này cần nhanh chóng bôi lên miệng vết thương”.
“Nếu không sẽ để lại sẹo”. “Vâng”.
Tô Lê lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi Diệp Bắc Minh bôi thuốc mỡ xong.
Tô Lê đã thiếp đi.
Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo đắp lên người Tô Lê.
Anh nhìn vào cái đầu chết không nhắm mắt của Mục Hàn sau đó đưa tay cất nó vào, rồi bước ra khỏi đại sảnh.
Ngoài Vô Tướng thần cung, đoàn người nối dài không dứt.
Trong đại điện đông đảo khách khứa như mây, vô cùng náo nhiệt.
Nếu Diệp Bắc Minh ớ đây sẽ nhận ra ngay hai cô gái sinh đẹp mỹ miều lẩn trong đám khách khứa.
Một người đeo khăn che mặt ngồi hàng mười ghế trên cùng.
Một người khác đứng sau lưng cô gái che mặt kia nhìn đông nhìn tây rồi tán dương nói: “Cô chủ, Vô Tướng thần cung này trông có vẻ nhộn nhịp hơn Y Thánh Cung của chúng ta nhiều”.
Cô gái đeo khăn che mặt vẫn yên lặng.
Cô gái ấy còn không thèm nâng mi mát lên nhìn: “Ninh Nhi, hôm nay là ngày Lý Vân Phi tu luyện thành công ba môn pháp tướng, chúng ta đại diện Y Thánh Tông đến đây dự lễ”.
“ở đây có nhiều khách quý, em nên khiêm tốn chút đi, đừng làm Y Thánh Cung mất mặt”.
Mạc Ninh Nhu hừ nói: “Cô chủ, vất vả lẳm chúng ta mới ra ngoài một chuyến, hay đi tham quan chút đi”
“Còn cái tên Lý Vân Phi kia năm nay mới hai trăm năm mươi tuổi mà đã tới cảnh giới Thần Đế sơ kỳ rồi”.
“Hắn ta đã vượt một trăm kỷ lục lịch sử đại lục Thượng cố rồi, thật muốn biết hắn ta là kiếu người gì”.
Mạc Ninh Nhi bày ra dáng vẻ mê trai của mình.
Cô gái đeo khăn che mặt vẩn không nói gì.
Ngay sau đó.
Mạc Ninh Nhi nhướng mày, thấy một cái lồng sắt đặt giữa đại điện.
Một cô gái xinh đẹp diễm lệ không hề thua kém cô chủ của Mạc Ninh Nhi, sắc mặt hơi tái đang bị giam giữ trong đó.
Đó chính là Nam Cung Uyển.
Mạc Ninh Nhi nhìn Nam Cung Uyến nói: “Nghe nói cô ấy là kẻ phản bội của Vô Tướng thần cung, trong cơ thế có dị hỏa!”
“Vô Tướng thần cung chuẩn bị hiến tế dị hỏa trong cơ thể cô ấy cho Lý Vân Phi, cô chủ à, cô ấy sẽ chết ư?”
“Không liên quan tới tôi”, cô gái đeo khăn che mặt lạnh nhạt lắc đầu.
Ngoài y thuật ra.
Thì không có gì có thế làm cô chủ động lòng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt cô gái trở nên đăm chiêu: “Đến rồi!”
Ở cửa đại điện ồn ào, một giọng nói chói tai vang lên: “Cung chủ tới, thánh tử tới!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào cửa đại điện.
Một người đàn ông thong dong sải bước đi tới, Lý Vân Phi nối gót theo sau.
Theo sau là một đám trưởng lão của Vô Tướng thần cung.
“Ồ, hắn ta chính là Lý Vân Phi ư? Đẹp trai quá đi!”
Ánh mắt Mạc Ninh Nhi rực sáng.
Người chen chúc nhau chạy tới, phía sau nối phía trước kêu to, sợ rằng mình chậm chân hơn người khác.
“Huyền Vũ tông tặng một khối thiên thạch ngoài hành tinh!”
Mọi người kinh ngạc: “Thiên thạch ngoài hành tinh sao? Thật là vật hiếm!”
Giọng nói thứ hai vang lên.
“Nhà họ Trịnh thượng cổ tặng mười gốc Huyết Sâm ba mươi nghìn năm!”
Mọi người bất ngờ: “Huyết Sâm ba mươi nghìn năm sao? Tận mười gốc!”
“Vãi chưởng, một gốc thôi đã không gì đong đếm rồi vậy mà một lần tặng tận mười cây sao?”
Giọng nói thứ ba vang lên.
“Lôi Âm tự tặng một viên phật cốt xá lợi tử!”
Mọi người hít sâu: “ôi! Phật cốt xá lợi tử đó! Truyền thuyết đồn rằng đeo nó có thế giúp người tu võ không có tâm ma!”
“Bảo bối cỡ này mà cũng tặng hả?”
Giọng nói thứ tư vang lên.
“Nhà họ Lăng thượng cố tặng một trăm viên đan dược đế phẩm có chín đường đan văn!”
Mọi người ghen tị đỏ mắt: “Một trăm viên đan dược đế phẩm! Mà còn có chín đường đan văn nữa hả?”
“Ôi mẹ ơi!”
Vô số khách khứa tim đập loạn nhịp, vô cùng kinh ngạc.
“Nhà họ Giang thượng cổ tặng một bộ chiến giáp cấp đế!”
“Nhà họ Hoa thượng cổ…”
Đủ loại quà tặng nối liền không
dứt.
Mỗi một món lề vật đều đủ khiến người khác đỏ mắt.
Nếu đặt nó ở thế giới bên ngoài đủ nhấc lên một hồi phong ba bão táp.
Ánh mắt mọi người ớ đây rực lửa.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng ác liệt truyền tới: “Thanh Huyền tông, Diệp Bắc Minh, tới đây tặng một cái đầu người!”
“Đầu người?”
Người trong đại điện chết đứng.
cả đại điện im lặng như đất chết.
Trong đầu bọn họ không hẹn cùng nảy ra một câu hỏi: “Thằng nào to gan vậy?”
Mạc Ninh Nhi kinh ngạc nói: ‘Cô chủ, ai dám nói bậy nói bạ thế?”
Ngay sau đó.
Một bóng đen lao vào, tông sầm vào giữa đại điện, phát ra một tiếng va chạm rõ to.
Mọi người tập trung nhìn qua, đó đúng là một cái đầu người thật.