Hạng thứ 277!
Đối phương ngay cả người của Côn Luân Khư cũng đã từng giết, hơn nữa người trong Côn Luân Khư đang truy nã hắn, nhưng lại không thế bắt được!!!
Diệp Bắc Minh bị thợ săn đế mắt tới, tuyệt đối chết chắc.
Cường giả bảng xếp hạng ngầm, một cái tẻn một tầng trời!
Lão giả tiếp tục nói: ‘Thông báo cho điện Huyết Hồn, bảo bọn họ huy động toàn bộ lực lượng!”
“Đám phế vật này nếu không bắt được Diệp Bắc Minh một lần nữa thì không cần thiết phải tồn tại”.
Người đàn ỏng trung niên kinh hãi, sau lưng phát rét, nuốt nước miếng: “Rõ!”
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đến sân bay cảng
Đảo.
Vạn Lăng Phong đã chờ ở đây từ lâu.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dằn theo một người tới, ông ta vội ra nghênh đón.
“Chủ nhân!”
Vạn Lăng Phong cung kính hành lề: “Vị này là?”
Chuyến ánh mắt vào người Dạ Kiẽu.
Người này khí tức lạnh lẽo, cho ông ta cảm giác bất an!
Dạ Kiêu lạnh lùng mở miệng: “297 bảng xếp hạng ngầm, Dạ Kiêu!”
Vạn Lăng Phong kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước: “Cường giả bảng xếp hạng ngầm!”
“Chủ nhân cẩn thận!”
“Bảng xếp hạng ngầm rất khủng khiếp, người này có thế là đến ám sát cậu!”
Soạt!
Vạn Lăng Phong bước tới, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ngăn giữa anh và Dạ Kiêu!
Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng, chỉ đứng ở đó.
Khóe miệng Dạ Kiêu co quắp!
Mẹ nó!
Ông đây còn ám sát anh?
Ông có biết tên quái vật này đã giết một nhân vặt khủng khiếp 289 bảng xếp hạng ngầm ngay trước mặt tôi đấy!
ơ?
Bầu không khí có cái gì không đúng!
Vạn Lăng Phong chần chừ một chút, sao Dạ Kiêu lại không có ý ra tay?
Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Yẻn tảm, người của mình”.
Vạn Lăng Phong ngây người: Xao thủ bảng xếp hạng ngầm là người của mình?”
“Lên máy bay rồi nói”.
Đám người Diệp Bâc Minh đã lên một chiếc máy bay khác.
Nhân tiện giải thích một chút lai lịch của Dạ Kiêu.
Vạn Lăng Phong vô cùng khiếp sợ, không ngừng hít khí lạnh: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ no…”
“Chủ nhân, sao cậu lại có thể dần người từ trong thiên lao Long Hồn đi ra?”
Rít!
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Diệp Bắc Minh hỏi: Thiẽn lao Long Hồn rất mạnh sao?”
Vạn Lăng Phong nghiẻm túc gật đầu: “Đâu chỉ mạnh, thiên lao dưới lòng đất của Long Hồn tống cộng được chia làm mười tầng”.
“Loại người như Dạ Kiêu cũng ước chừng được nhốt ở tầng thứ ba, cậu biết mười tầng dưới lòng đất nhốt những ai không?”
Vạn Lăng Phong tự hỏi tự đáp: “Những người đó đều là cường giả hàng đầu!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Sớm biết thế thì đã xuống xem một chút rồi.
Có lẽ có thế nhìn thấy một vài thứ thú vị.
Anh không hứng thủ đối với những thứ này, chỉ cần người trong đó không trêu chọc mình.
Quan tâm nhốt aỉ đâu!
Một khi trêu chọc mình, dù là người của mười tầng dưới lòng đất thì sao?
Giết hết!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đông cứng lại: “Lăng Phong, cụ thể là chuyện gì?”
Vạn Lăng Phong biết nên nói chuyện chính rồi.
Máy bay cũng đúng lúc cất cánh, bay về phía Tượng Quốc.
Vạn Lăng Phong lấy ra một bức ảnh đen trẳng: “Thiếu chủ, cô gái trong tấm hình này chính là mẹ cậu!”
“Cái gì?
»I
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Bắc Minh nổi lên gợn sóng.
Anh có chút kích động!
Hô hấp cũng dồn dập, chưa từng thất lề như vậy.
Anh phất tay, bức hình từ tay Vạn Lăng Phong liền xuất hiện vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Cúi đầu nhìn.
Bức hình ngả vàng.
Là hình đen trắng.
Phía trên giống như ở sâu trong núi lớn nào đó.
Bốn phía hỗn độn, khắp nơi đều là pháo binh và dấu tích chiến đấu.
Một cô gái đứng trẽn gò đất, dưới chân đều là thi thể.
Chỉ có một bóng lưng!
Không có chính diện.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không dời, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái trong tấm hình.
Im lặng!
Khoảng chừng mười phút.
Giọng nói truyền tới: “Đây đúng là mẹ tôi?”
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Có lẽ vậy, hai mươi ba năm trước bà ấy tiến vào khu vực tiếp giáp giữa Tượng Quốc và Thúy Quốc, người hiện đại gọi nơi đó là Tam Giác Vàng!”
“Nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê, còn có sát thủ hàng đầu”.
“Do có mỏ phỉ thủy lớn nhất ở Thúy Quốc, vì vậy hàng năm đều xảy ra chiến đấu ác liệt”.
“Gần như vài tháng lại đối một nhóm đầu sỏ!”
“Nhưng trong đó có một người là ỏng Long!”
“ông ta kỉnh doanh ở Tam Giác Vàng gần 30 năm, chắc hẳn là người duy nhất còn sống sót năm đó, có lẽ ông ta biết chút tin tức”.
Con ngươi Diệp Bẳc Minh nghiêm lại: “Ông Long?”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ông Long là tội phạm bị truy nã ở rất nhiều nước lớn trên toàn thế giới”.
“Ông ta trốn ở Tam Giác Vàng, mọi người cũng không thế nào bắt được”.
“Quốc tịch người này ở Long Quốc, cũng xem như là một thành viên trong cộng đồng người Hoa”.
Ông ta lấy ra một tấm bản đồ.
Chỉ vào một vị trí trong đó.
“Nơi này chính là Tam Giác Vàng”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào bản đồ: “Chúng ta trực tiếp đến đó“.
Vạn Lăng Phong cười khổ: “Chủ nhân, e rằng không được, chúng ta chỉ có thế đáp xuống thành phố cách đó 300 cây số”.
“Sau đó lái xe đến, khu vực Tam Giác Vàng có rất nhiều cường giả”.
“Còn có đại pháo phòng không, bất kỳ máy bay nào bay trên đó cũng đều bị đánh xuống”.
Diệp Bắc Minh có thuật Đằng Không.
Ngồi máy bay cũng không sợ máy bay bị phá hủy!
Nhưng Vạn Lăng Phong và nhân viên tổ bay khác sẽ nguy hiếm.
Diệp Bắc Minh không buồn quan tâm đến mạng của kẻ địch, nhưng người của mình không thế chết oan!
Dù sao đã lên đường, anh cũng không quan tâm một hai ngày.
“Được, ông sắp xếp đi”.
Nhắm mắt lại, không nói thêm gì
nữa.
‘Rõ!
Vạn Lăng Phong chủ động lui ra khỏi phòng, đế cho Diệp Bắc Minh nghỉ ngơi.
Côn Luân Khư.
Cả vùng tuyết trắng ngần, một đám người đi ra từ trong sơn cốc.
Người đàn ông anh tuấn phóng khoáng.
Nữ phong thái động lòng người!
Già im lặng ít nói, ánh mắt lạnh như băng!