Chương 1763: Đây không phải là đồ của Băng Cực Cung
Mười mấy người phụ nữ lạnh lùng rút kiếm đánh tới.
Diệp Bắc Minh giẫm chân xuống một cái, một con huyết long xông ra từ trong cơ thể!
Anh cũng không làm bọn họ bị thương, mà sau khỉ đánh bay tất cả mọi người ra ngoài liền vọt thẳng qua sơn môn Băng Cực Cung.
Giờ phút này trên quảng trường bên ngoài đại điện Băng Cực Cung.
Trên một tế đàn được khắc từ băng, Thẩm Nại Tuyết bị xích sắt trói chặt lại.
Bờ môi khô nứt, mái tóc dài đen nhánh tản ra!
Dưới làn váy cung trang rách rưới, khắp nơi đều là vết máu!
“Biết người biết mặt không biết lòng!”
“Bình thường giả bộ thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng thế mà lại dám trộm thánh vật của tông môn!”
“May mắn Lý trưởng lão phát hiện ra sớm, nếu không thánh vật tông môn đã thật sự bị tiện nhân này trộm đi rồi!”
Bên dưới tế đàn, mấy trám ngàn nữ đệ tử nghị luận.
Trên đàn cao trước tế đàn, một đám quản lý của Băng Cực Cung đang ngồi!
“Yên lặng!”
Một bà lão áo đen khẽ quát một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
“Thẩm Nại Tuyết, cô còn không khai sao? Rốt cuộc là cô đã trộm thánh vật tông môn như thế nào?”
“Lại làm như thế nào để thánh vật tông môn nhận cô làm chủ nhân?”
“Chỉ cần cô khai ra tất cả, chúng tôi sẽ nể mặt cô đã từng là thánh nữ của Băng Cực Cung!”
“Có thể nương tay với cô, chỉ phế bỏ võ công của cô đi, đồng thời sẽ để cô tiếp tục ở lại Băng Cực Cung làm đệ tử tạp dịch!”
Nói là nương tay!
Trên thực tế lại không khác gì chết!
Trên đài cao, một thiếu phụ mặc cung trang nhíu mày: “Nại Tuyết, mau nói đi!”
Thẩm Nại Tuyết há to miệng: “Sư phụ, con… không hề… trộm…”
“Hơn nữa đây không phải thánh vật của tông môn…”
Bà già áo đen lạnh lùng nói: “Cung chủ, đây không phải là lão thân không nể mặt bà đâu nha?”
Thiếu phụ mặc cung trang nhíu chặt mày lại: “Nại Tuyết, con còn không nói sao?”
Trong đôi mắt toàn là vẻ thất vọng!
Thẩm Nại Tuyết cắn đôi môỉ khô khốc một chút!
“Nếu như mình nói ra lai lịch của ngọc tiêu, chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện xảy ra trong vùng đất Thiên Tuyệt!”
“Mình đã đồng ý với anh Diệp sẽ giữ kín bí mật của vùng đất Thiên Tuyệt fôi!”
Nghĩ tới đây, Thẩm Nại Tuyết lắc đầu: “Sư phụ, con đã đồng ý với một người bạn là không thể nói fôỉ!”
“Nhưng đồ nhi có thể thề, ngọc tiêu kia tuyệt đối không phải đồ của Băng Cực Cung!”
“Thề? Cô còn có danh dự để tin sao?”
Bà già áo đen vỗ bàn đứng dậy, trên khuôn mặt già nua hiện ra một vẻ dữ tợn: “Nếu chúng tôi đã cho cô cơ hội mà cô không biết nắm
chắc, vậy cứ dựa theo quy củ mà làm đi!”
“Tôi thấy cái ngọc tiêu này là do cô trộm được từ trong cấm địa của Băng Cực Cung!”
“Vật này là thần khí của tổ tiên Băng Cực Cung ta, thế mà cô lại dùng máu của mình để làm bẩn nó!”
“Còn để nó nhận cô làm chủ nhân? Đơn giản đáng chết!”
Mụ ta hét lớn một tiếng: “Người đâu! Chém đầu làm gương, chuẩn bị tế hồn!”
Một khì thần khí đã nhận chủ, chỉ có ba loại biện pháp mới có thể thay đổi chủ nhân!
Thứ nhất, chủ nhân tử vong, qua khoảng trăm năm sau, thần khí sẽ nhận chủ một lần nữa.
Thứ hai, chủ nhân chủ động giải trừ kết nối với thần khí, Thẩm Nại Tuyết sẽ không có khả năng đồng ý!
Thứ ba, tế hồn!
Cũng là một loại biện pháp ác độc nhất!
Lấy máu thần hồn của chủ nhân thần khí để tế thần khí, sẽ có thể hoàn toàn xóa đi liên hệ giữa chủ nhân và thần khí!
“Rõ!”
Hai người phụ nữ cường tráng ra tay áp giải Thẩm Nại Tuyết đến trước đoạn đầu đài.
“Chờ một chút!”
Thiếu phụ mặc cung trang chạy đến đoạn đầu đài, ngăn Thẩm Nạỉ Tuyết lại.
Sau đó quay đầu nhìn về phía bà già áo đen: “Lý Dĩnh trưởng lão, nhất định phải làm thế này sao?”
Bà già áo đen lạnh nhạt nhìn thiếu phụ cung trang một chút: “Cung chủ, nhiều ánh mắt đang nhìn kìa!”
“Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Nại Tuyết là đệ tử của bà, bà lại muốn làm việc tư trái luật chung sao?”
“Băng Cực Cung đã có quy củ rõ ràng, người trộm thánh vật tông môn sẽ có kết cục gì, chắc hẳn là bà còn biết rõ hơn tôi đúng không?”
“Cung chủ phải làm gương cho mọi người chứ!”
ở xung quanh bà già áo đen, mấy người phụ nữ trung niên nhao nhao mở miệng.
Trên mặt toàn là nụ cười lạnh và đùa cợt!
Chỉ cần thiếu phụ cung trang dám ngăn cản trước mặt mọi người, bọn họ nhất định sẽ
kiếm cớ kéo bà ta xuống khỏi vị trí cung chủ!
“Mấy người!”
Thiếu phụ cung trang cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.
Thẩm Nại Tuyết nhắm mắt lại: “Sư phụ, đồ nhỉ không sợ chết!”
Thiếu phụ cung trang đỏ cả mắt: “Nại Tuyết, sao con phải làm như thế chứ?”
“Sư phụ tin tưởng con, đây không phải là đồ của Băng Cực Cung!”
“Chỉ cần con nói rõ ràng là được mà!”
Tham Nại Tuyết không chút do dự lắc đầu: “Sư phụ, con thật sự không thể nói!”
“Con!”
Thiếu phụ cung trang sắp bị tức chết.
Lúc này, bà già áo đen khẽ quát một tiếng: “Cung chủ, đã đến giờ rồi!”
“Nếu cung chủ không đành lòng, vậy để lão thân tự mình hành hình đi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK