Chu Nhược Giai kích động run cả người, nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.
Hai người ôm ấp nhau một lát rồi đi tìm Lý Hải Hà.
Tinh thần Lý Hải Hà khỏng tốt lắm, Diệp Bắc Minh dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định cho bà ấy: “Nhược Giai, bây giờ em có dự định gì không?”
Chu Nhược Giai lo lắng nhìn Lý Hải Hà đáp: “Trước tiên đưa mẹ em về thế giới phàm trần rồi nói tiếp, bà ấy sợ hãi lắm rồi”.
Diệp Bẳc Minh gật đầu nói: “Được, anh đưa cả hai về trước!”
Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà họ Trịnh chưa được bao lâu thì có mấy lão già của Long Đường tới nhà họ Trịnh.
u
ổi!
n
‘Trời ơi, nhà họ Trịnh bị giết cả rồi?”
“Ai lại máu lạnh tàn nhẵn như thế chứ?”
Xác chết la liệt đầy đất.
Cả nhà họ Trịnh không còn ai sống sót.
Diệp Bắc Minh dẩn Chu Nhược Giai trờ về thương hội nhà họ Ngô ở thành Côn Luân, nhờ Lăng Thi Âm đưa hai mẹ con họ trở về thế giới phàm trần.
Còn mình thì chuẩn bị trở về đất tố Côn Luân Hư.
Đến khi anh đi ra thì nơi đây đã không còn ai cả.
Khi anh trở về, con đường bên trong sơn cốc dẫn vào đất tổ đã chật kín người qua kẻ lại.
Có vẻ như trong lúc anh đưa Chu Nhược Giai đến thành Côn Luân, lối vào đất tổ đã bị ai đó chặn lại.
Thang Long Môn bị hư hỏng dẫn tới sóng to gió lớn.
Kết giới của đất tổ bị hư hại.
Người tu võ ở thế giới bên ngoài đều có thể tiến vào đất tổ mà không gặp chút trở ngại nào.
Người tu võ của Long Đường và các thế lực khác đành ngăn ở lối vào sơn
cốc.
Nếu có một lượng lớn người tu võ tiến vào đất tố, tranh giành tài nguyên tu luyện của bọn họ thì chẳng hay ho gì.
Nếu thế thì sau này đất tố sẽ tẻ ngắt chẳng còn lại gì.
Một ông lão quát to: “Ai dám tiến lên bước nữa thì giết không tha!”
ở đây có nhiều người tu võ lắm.
Mọi người như phát điên vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm có một giúp họ tiến vào đất tổ.
Bất kỳ ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội đó.
“Mọi người đừng tin!”
“Cầu Long Môn đã bị Diệp Bắc Minh phá hủy rồi, chúng ta có thế đi vào!”
“Đúng thế!”
“Cứ tiến vào đất tổ trước rồi nói sau!”
Một vài người tu võ to gan la to.
Bọn họ nhao nhao lao tới chỗ đất tố. “Chán sống!”
Một vài ông lão đứng canh ở lối vào sơn cốc nổi giận, ra tay đánh chết những kẻ bạo động.
Phụt!
Mấy chục người ầm ầm ngã xuống.
Bọn họ thiết huyết vô tình, máu lạnh tàn bạo.
Tất cả mọi người đều bị dọa sững người.
Không ai dám tiến lên nữa.
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Nơi đây vẳn là con đường tiến vào đất tổ nhất định phải đi qua, anh phải vào đó tìm các vị sư tỷ, và có lẽ các sư phụ cũng ớ trong đất tổ.
Anh tách đám đông ra rồi đi tới phía trước.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, ai nấy cũng đều hoảng hốt.
Không ai ngờ rằng sát thần lại xuất hiện lần nữa.
“Sát thần!”
“Sao cậu ta lại tới đây nữa chứ?”
Đám người tu võ ở đây rất bất ngờ.
Một ông lão nhíu mày: “Cậu chính là sát thần há?”
Ông ta là trưởng lão của Long Đường.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đất tổ không phải địa bàn của riêng thế lực các người, nó thuộc về tất cả những người tu võ ở Côn Luân Hư!”
Xác người chặn đường không cho ai tiến vào đất tổ liệu có phải hơi quá đáng không?”
Ông lão kia nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Người trẻ tuổi à, cậu giết trưởng lão Long Đường bọn tôi, rồi đánh nát cả thang Long Môn rồi!”
“Long Đường bọn tôi còn chưa tìm cậu tính chuyện mà giờ cậu còn dám xuất hiện ờ đây hả?”
“Cậu mau thức thời mà giao nộp thanh kiếm trong tay kia ra đi, rồi theo tôi về nhận tội, biết đâu còn có một con đường sống đấy!”
Diệp Bằc Minh mặc kệ ông ta.
Anh bước rất nhanh hướng thẳng tới lối vào đất tố.
“Cậu dám!”
Ông lão kia hét lớn.
Diệp Bắc Minh lơ luôn.
Anh tiếp tục bước tới trước.
Giọng nói của ông lão kia âm u: “Ranh con, nếu cậu còn dám đi thêm bước nữa thì lão phu sẽ giết chết cậu!“
Diệp Bắc Minh bỏ mặc lời uy hiếp của ông lão kia mà tiếp tục vững bước.
Mãi đến khi bóng người anh biến
mất.
Ông lão nối giận bừng bừng: “Ranh con, coi như cậu giỏi!”
“Mọi người thấy không, là do cậu ta chạy nhanh quá nểu không lão phu đã giết cậu ta rồi!”
Trong sơn cốc tĩnh lặng.
Tất cả người tu võ há hốc mồm, mặt đầy sự ngỡ ngàng: “Vãi nồi, ông già kia thật không biết ngượng mồm!”
“Sợ chết thì nói sợ chết đi, còn làm bộ làm tịch như thế nữa!”
Nói giỡn gì thế?
Mất mặt là Long Đường mất mặt. Tính mạng của mình vần quan trọng
hơn.
Lỡ như mình bị một kiếm của người ta giết chết thì sao?”
ồng ta cũng đâu muốn đắc tội sát thần!
Ngay sau đó.
Sẳc mặt ông lão kia trầm xuổng, cầm một lá bùa, đốt nó truyền tin về.
Sau khỉ tiến vào đất tố.
Anh nhờ tháp Càn Khôn Trần Ngục lần theo khí tức của các sư tỷ trước.
Một lát sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực nói: “Nhóc à, mẩy sư tỷ của cậu không tầm thường đâu!”
II
Hả?
II
Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Sao the?”
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Khi tôi mới gặp cậu, lúc đó vừa mới thức tỉnh nên tôi cực kỳ yếu ớt”.
“Không thế nào nhìn thấu cảnh giới của các sư tỷ của cậu, nên tìm không ra nơi bọn họ mất tích âu cũng là chuyện thường tình!”
“Mà giờ, nhờ thực lực của cậu tăng tiến, tình hình của tôi cũng tốt hơn nhiều”.
“Thế mà, đến giờ vẩn còn không tìm thấy khí tức của các sư tỷ của cậu, quả thật rất kỳ lạ!”
Diệp Bắc Minh khó hiếu hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích “Nguyên nhân thứ nhất là do các sư tỷ của cậu có mang theo thứ gì đó đế giấu khí tức”.
“Hơn nữa, đây không phải hàng tầm thường đảu!”
“Nguyên nhân thứ hai là các sư tỷ của cậu biết sự tồn tại của tôi nên cố tình né tránh tôi”.
“Khiến tôi không thể tìm thấy bọn
họ!”
Nếu đúng là vậy.
Thì thật đáng sợ!
Diệp Bắc Minh trầm ngâm nói: “Cảnh giới của các sư tỷ của tôi là gì đây?”