Chương 1701: Chúng ta sẽ giao Diệp Bắc Minh ra!
“Làm càn!”
“Thật to gan!”
“Con mẹ nó, coi Huyền Thiên tông là chỗ nào vậy? Những người đó muốn chết sao?”
Mấy trưởng lão gầm lên một tiếng, lao ra ngoài đại điện.
Vừa tới sơn môn Huyền Thiên tông, trong nháy mắt đã cảnh tượng bị bên ngoài doạ sợ!
Phía trước đông nghìn nghịt.
Đều là người tu võ của mấy trám thế lực, trên triệu bóng người giống như mây đen tiêu sái đến gần!
“Thiên Đạo Tông…”
“Thành Thiên Đan…”
“Sát Minh…”
“Vũ Cực Tông…”
“Tinh Khư Môn… Mấy người cũng biết đây là Huyền Thiên tông, không kiêng nể gì xâm nhập như thế, chẳng lẽ không thèm để ý đến uy nghiêm của Huyền Thiên tông chúng tôi sao?”, ông Điền cả giận nói.
Một lão già áo xám đi ra khỏi đám người: “Chúng tôi chỉ cần mạng sống của hai người, một người là tên Diệp Bắc Minh súc sinh kia!”
“Một người là con gái của Diệp Bắc Minh, tiểu súc sinh kia!”
“Chỉ cần Huyền Thiên tông giao ra đầu của hai người này, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức!”
“Nếu không, hôm nay chúng tôi sẽ san bằng Huyền Thiên tòng!”
Lão già áo xám đúng là ông Phùng.
Sau khỉ Cổ Trần Đan Tôn chết, bây giờ ông ta chính là người thống lĩnh thành Thiên Đan!
“ông!”
Đám người Huyền Thiên tông đêu biến sắc!
Nếu tính riêng bất cứ thế lực nào trong này, Huyền Thiên tông đêu không sợ!
Nhưng nếu những thế lực này cộng lại, cũng đủ để phá vỡ Huyền Thiên tông!
“Giao người ra! Giao người ra! Giao người ra!”
“Tên súc sinh kia giết cổ Trần Đan Tôn, đã là tội nhân của cả thiên hạ!”
“Giao tên súc sinh và tiểu súc sinh kia ra
đây, nếu không hôm nay Huyền Thiên tông sẽ bị diệt môn!”
Từng mũi nhọn lạnh như băng bắn lại đây!
Hiển nhiên đám người ông Phùng, chủ nhân Sát Minh, Bách Lý Tranh Vanh đều ở trong đó.
Hiên Viên Đại Long tiến lên từng bước, đi đến bên cạnh ông Điền: “ông Điền, chúng ta còn chờ cái gì nữa?”
“Diệp Bắc Minh đã chết, chúng ta giao cậu ta ra đi!”
Ông Điền nhướng mày.
Nhậm Kiếm Hành ở một bên lắc đầu: “Không được! Sáu vị lão tổ đã hạ lệnh, không tiếc bất cứ cáỉ giá nào cũng phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!”
“Không tiếc bất cứ cái giá nào? Hay cho một câu không tiếc bất cứ cái giá nào!”
Hiên Viên Đại Long phẫn nộ rít gào, chỉ vào Nhậm Kiếm Hành: “Cái mà ông gọi là không tiếc bất cứ cái giá nào, chẳng lẽ ngay cả Huyền Thiên tông bị diệt cũng tính vào đó sao?”
“Này…”
Nhậm Kiếm Hành giật mình!
“ông Điền, còn chờ cái gì nữa?”
“Đúng vậy ông Điền, Hiên Viên trưởng lão nói rất đúng!”
“Dù sao Diệp Bắc Minh đã chết, không cần thiết làm nhiều như vậy vì một người chết!”, có mấy trưởng lão đều mở miệng khuyên bảo.
Mấy người còn lại đều ngậm miệng không nói gì.
Ông Điền suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ giao Diệp Bắc Minh ra!”
Vài lão già vừa mở miệng khuyên bảo lập tức quay người, vọt vào đại điện.
Sau đó khiêng Diệp Bắc Minh ra, tùy ý để trên bậc thang ngoài đại điện!
Ông Điền chỉ vào cơ thể Diệp Bắc Minh: “Các vị, Diệp Bắc Minh mà mấy người muốn đã mất thần hồn rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi cái xác thôi!”
“Chỉ cần các vị lập tức rút lui, mọi người có thể tuỳ ý xử lý cơ thể kẻ này!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số ánh mắt dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Không kiêng nể gì mà dùng thần niệm
thăm dò!
“Thật sự đã không có một chút khí tức thần hồn nào cả!”
“Tên nhóc này thật sự đã chết ư?”
“Đậu má! Quá tiện nghi cho cậu ta!”
Đám người ở đây đều thấp giọng nghị luận
Một gã trưởng lão của Thỉên Đạo Tông nói nhỏ: “Tông chủ, sao lại thế này? Không phải tên nhóc này giả chết đấy chú?”
Bách Lý Tranh Vanh nhìn chằm chằm “thi thể” Diệp Bắc Minh, ánh mắt chớp động: “Cho dù có phải giả chết hay không, khí tức trong Huyết Mai Lâm kỉa tuyệt đối không phải giả vờ!”
“Nhất định phải mang thỉ thể của tên súc sinh này đi, trên người cậu ta có bí mật động trời của Hoa tộc!”
ở bên khác, chủ nhân Sát Minh nhíu mày: “Đây là Diệp Bắc Minh – người mà ông nói chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết Giang Lục Đế Cảnh ư?”
Ông lão Thiên Khiếm nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Minh chủ, tiểu nhân tận mắt nhìn thây, không dám lừa ngài!”
“ồ?”
Chủ nhân Sát Minh vô cùng khó hiểu.
Đột nhiên.
Một bóng người lao tới.
“Bố ơi… Mấy người làm gì vậy?”
Diệp Tâm lao ra, ôm lấy Diệp Bắc Mình!
Vẻ mặt uy hiếp nhìn chằm chằm đám người tu võ ở đây: “Mấy người đừng hòng chạm vào bố tôi!”
“Ha ha ha ha!”
Trong đám người truyền đến những tiếng cười vang!
Đôi mắt ông Phùng đỏ bừng: “Chính là vì tiểu súc sinh này, nếu không cổ Trần Đan Tôn sẽ không chết!”
“Ông Kỷ cũng sẽ không chết, giết!”
Ông ta bước ra từng bước, trực tiếp vươn bàn tay khô quắt chụp vào cơ thề bé nhỏ của Diệp Tâm!
Tôn Thiến đi ra ngoài đại điện, vừa vặn nhìn thấy một màn này!
“Tâm nhi!”
Cô ấy xông lên giống như nổi điên!
“Cút ngay!”
Ông Phùng gầm lên một tiếng, khí tức trên người chợt bùng nổ, trực tiếp đánh bay Tôn Thiến ra ngoài!
Cả người cô ấy quay cuồng trên không trung, cuối cùng nện mạnh xuống đất, máu tươi phun ra!
Trọng thương, gần chết!
“Mẹ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK