Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn cốc phía trước bị sương mù dày đặc màu xám bao phủ!

Hơi thở đẫm máu, giết chóc, tử vong đập vào mặt!

Mọi người không nhịn được dừng bước.

Tiêu Dung Phỉ kiêng dè chỉ về phía trước: “Anh Diệp, phía trước chính là Tử Vong Cốc rồi!”

“Bây giờ chúng ta đi còn kịp, tiếp tục tiến lên một cây số nữa, muốn trở về sẽ không dề dàng như vậy nữa”.

Tiêu Nhã Phi tỏ vẻ lo lắng: “Anh Diệp, nếu không hay là chúng ta đi thôi”.

Mấy lão già nhà họ Tiêu mặt mũi tràn đầy trang nghiêm: “Cậu Diệp, đến đây đã xấp xỉ rồi!”

“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn tiến vào Tử Vong Cốc sao?”

“Mấy người lão phu nhắc nhờ cậu một câu, cho dù là cảnh giới Hợp Nhất tiến vào Tử Vong Cốc cũng là có đi mà không có về!”

Mấy người thay nhau khuyên bảo.

Diệp Bắc Minh mím cười: “Cảm ơn mọi người đã đưa tôi đến đây”.

“Mọi người có thế về rồi!”

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh không đế ý lời khuyên của mọi người, bay thẳng về phía Tử Vong Cốc.

Vừa đi là một cây số.

Hơn mười hơi thở kinh khủng từ trong màn sương mù dày đặc phía trước truyền tới!

Tống cộng có hơn mười võ giả đi tới.

Mổỉ người hung thần ác sát, ánh mắt khát máu giống như dã thú!

Tu vi thấp nhất rõ ràng cũng là cảnh giới Võ Thần!

Cuối cùng.

Một người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, toàn thân mang theo hơi thở khát máu đi tới.

Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh như đang nhìn một người chết: “ôi chao, một Võ Thánh?”

“Loại gà bệnh này mà cũng dám tới Tử Vong Cốc sao? Đúng là mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy”.

“Ha ha ha ha!”

Bốn phía truyền tới một trận cười vang.

Cực kỳ khôi hài!

Người đàn ông nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “ở bên ngoài đắc tội với người ta hả?”

“Không sao, chí cần cậu giao ra tất cả bảo bối trên người!”

“Sau đó, từ dưới háng tôi..:

Xoẹt!

Một tiếng rồng ngâm!

Kiếm khí màu đỏ máu đánh tới!

Sắc mặt người đàn ông thay đổi: “Đệch, cậu dám ra tay với tôi?”

“Cậu có biết tôi là…”

Lời này còn chưa nói hết.

Phụt!

Kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu người nọ, một cái đầu người bay thẳng ra ngoài!

“Lão đại!”

Mọi người hoảng sợ kêu lên một tiếng, hít sâu một hơi: “Hít!”

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Kiếm khí màu đỏ máu lập lòe qua cố mỗi người.

Diệp Bắc Minh không thèm liếc nhìn mấy người này thêm, đi thẳng qua.

Cũng không quay đầu lại.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Bịch! Bịch! Bịch!

Hơn mười cái đầu lần lượt rơi xuống đất, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Trong lòng chỉ có một nghi vấn: “Kẻ này là ai? Thủ đoạn thật là đáng sợ!”

Tiến vào Tử Vong Cốc.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Nhục truyền tới: “Nhãi con, sát khí nặng nề!”

“Cậu tu luyện đạo tàn sát, nếu có thế giết chóc ở đây, nhất định thực lực sẽ tăng vọt!”

Cùng lúc đó.

Chỗ sâu nhất trong Tử Vong Cốc, một giọng nói như truyền tới từ chỗ sâu trong địa ngục: “Cậu ta… tới rồi?”

“Ta đã chờ vô số năm, cuối cùng cậu ta cũng đã tới!”

Mọi người nhà họ Tiêu lại gần lối vào Tử Vong Cốc.

Chỉ thấy một đám rắn mối khống lồ đang gặm ăn thỉ thế.

Xì xì xì!

Máu thịt văng tung tóe!

Tan nát thành mảnh nhỏ!

Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

“Là ma thú cấp hai, Cứ xỉ Tích!”

Ông lão nhà họ Tiêu thay đổi sắc mặt: “Đây đã là phạm vi Tử Vong Cốc, kẻ này thật sự tiến vào sao?”

Tiẽu Nhã Phi nuốt nước bọt một cái: “Chị ơi, anh ấy tiến vào rồi, làm sao bây giờ?”

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi trầm xuống, nhìn về phía hai ông lão trên Tiên Thiên: “Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, xác suất còn sống rời khỏi Tử Vong Cốc là bao nhiêu?”

Hai người nhìn nhau.

Thất trưởng lão chậm rãi lắc đầu: “Gia tộc Hoàng Phủ đã từng có bảy Tiên Thiên cùng nhau tiến vào Tử Vong Cốc, ba ngày sau chỉ có hai người còn sống bước ra!”

“Một người trong đó không chữa nổi mà bỏ mình”.

“Người còn lại hai ngày sau thì chết”.

“Long Đường, chín Tiên Thiên, hai trên Tiên Thiên tiến vào Tử Vong Cốc, cuối cùng chỉ còn một Tiên Thiên còn sống bước ra”.

“Đơn thương độc mã tiến vào Tử Vong Cốc, hiện tại là vậy, không ai còn sống đi ra”.

Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: “Thế chẳng phải là anh Diệp chết chắc rồi sao?”

Tiêu Dung Phi quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong màn sương mù dày đặc.

Cộp cộp cộp!

Một trận tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Xung quanh người nhà họ Tiêu xuất hiện rất nhiều võ giả.

“Bảo vệ tiểu thư!”

Ngũ trưởng lão và thất trưởng lão hét lớn một tiếng, mọi người vây hai chị em vào giữa.

Một giây sau.

Một cô gái quần áo hớ hang đi tới.

Ngoại trừ vị trí mấu chốt có quần áo gần như trong suốt che chắn, những chỗ khác không mảnh vải che thân!

Phụ nữ nhìn cũng xấu hổ!

“Yêu Nữ Oản Oản!”

Đồng tử ngũ trưởng lão co lại, miệng đắng lưỡi khô.

Sau lưng Yêu Nữ oản oản có mười mấy người đi theo.

Trên người mỗi người đều mang theo sát khí lạnh như băng!

Tiêu Dung Phi hoảng hốt: “Yẻu Nữ Oản Oản?”

Tiêu Nhã Phỉ che cái miệng nhỏ nhắn: “Cô ta chính là Yêu Nữ Oản Oản đệ nhất thiên hạ sao?”

“Ha ha ha ha!”

Một trận cười duyên truyền tới.

Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Tiêu Nhã Phi: “Em gái nhỏ thật đáng yêu, có muốn chơi với chị không?”

“Tôi không muốn!

Tiêu Nhã Phi sợ tới mức lùi về sau vài bước.

Ngũ trướng lão tiến lên một bước: “Yêu nữ, bọn ta là người nhà họ Tiêu đất tố!”

Bổng nhiên.

Sau lưng lại truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập.

Trên trăm người tu võ xuất hiện.

Tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, ít nhất một nửa ở trên Tiên Thiên.

Trong đó có mười mấy người đều là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất!

Một hơi thở giết chóc, tử vong đập vào mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK