Diệp Bắc Minh không trả lời, chỉ cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp đánh tới.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lẽn, kiếm khí huyết sắc cuồng bạo đánh tới.
Con ngươi của sáu lão già chấn động mạnh.
Một lẵo già trong đó nối giận lôi đình, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi không có bất kỳ thù oán gì với cậu, cậu lại dám ra tay VỚI chúng tôi?”
“Có gì từ từ nói chuyện, đừng ra tay!”
‘Đừng…”
Sáu lão già vô cùng nôn nóng.
Ầm!
Kiếm khí như chim hồng, giáng xuống!
“Mau tránh ra!”
Sáu lão già trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó hơn trăm mét.
Mặt đất nổ tung, một vết kiếm dài trăm mét xuất hiện!
Nhìn thấy mà giật mình!
“A!”
Sáu lão già hít sâu một hơi, bị chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, lồng ngực đau nhức kịch liệt.
Mẹ nó quá kinh khủng!
Nếu một kiếm này rơi lên trên người bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Lão già mũi ưng nối giận: “Diệp Bắc Minh, cậu quá cuồng vọng!”
“Cậu không phân rõ phải trái ra tay như thế, không sợ đắc tội thế lực sau lưng chúng tôi sao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Cho các ông hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, quỳ xuống thần phục, ký kết khế ước nô lệ với tôi!”
“Thứ hai, chết!”
Anh vừa nói xong.
Sáu lão già đều ngảy ra!
Bọn họ là người tu võ phía trên Tiên Thiên!
Thế mà Diệp Bắc Minh lại muốn bọn họ quỳ xuống thần phục? Ký kết khế ước nô lệ!
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Khóe mắt lão già mũi ưng co rúm, khuôn mặt già nua đen đến mức có thế nhỏ máu: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói cái gì không?”
“Hắc Thiên Ưng Vương tôi vĩnh viền không làm nô!”
Đáp lại ông ta là một kiếm lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, kiếm khí lao đến giống như sấm sét!
Tam Thiên Lôi Minh!
Lão già mũi ưng hít sâu một hơi, sâu trong linh hồn truyền đến một loại cảm giác run rẩy: “Đậu má, rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!’
Trong lòng ỏng ta chí còn lại một suy nghĩ, trốn!
Vèo!
Nhưng ông ta vừa mới chạy ra khỏi phạm vỉ của một kiếm này, mặt đất sau lưng đã nố tung ầm vang.
Hóa thành một mảnh đất hoang vu!
“A!”
Lão già mũi ưng nhìn chiến trường, con ngươi điên cuồng co lại: “Cậu!”
Vèo!
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người lão già mũi ưng.
Một kiếm rơi xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát lực lượng!
Lão già mũi ưng hóa thành mưa máu đầy trời, trực tiếp biến mất!
“A!”
Năm lão già còn lại chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không ngừng hít khí lạnh!
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh truyền đến: “Các ông thì sao?”
“Thần phục, hay là chết?”
Diệp Bắc Minh, cậu nằm mơ!
“Chúng tôi muốn đi, cậu có thế ngăn cản được sao?”
Mấy người xoay người chạy.
Diệp Bắc Minh mím cười: “Cho ông cơ hội, tôi đếm tới 3”.
“Ai dám không dừng lại thì không cần sống nữa”.
Đậu má!
Năm lão già còn lại giận dữ mắng một tiếng trong lòng, mẹ nó quá cuồng vọng đi!
Vèo!
Vèo!
Hai bóng người lao ra đầu tiên.
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “3!”
Có người giận mắng một tiếng: “Đờ mờ, cậu không có võ đức!”
Gào!
Một tiếng rồng gầm lấp lóe thoáng
qua.
Kiếm Đoạn Long lao lên!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, hai cái đầu người đã bay lẻn.
Một giây sau.
Hai thỉ thế không đầu lao ra mấy chục mét, ngã xuống đất bịch một tiếng mà chết!
“Chuyện này…!
Ba lão già khác cứ như bị rót chì vào hai chân vậy.
Ai nấy đều đứng tại chổ, không còn dám chạy một bước!
Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Bịch!
Một lão già trong đó trực tiếp quỳ, rốt cuộc không để ý tới tôn nghiêm của người tu võ Tiên Thiên nữa: “Sát Thần đại nhân, Ngô Vân Phúc tôi từ giờ trờ đi chính là nô lệ của Sát Thần đại nhân!”
Rầm rầm rầm!
Ngô Vân Phúc điên cuồng dập đầu!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người còn lại: “Các ông thì sao?”
Một lão già trong đó nuốt nước bọt: “Diệp Bắc Minh, tôi có thể cho cậu ba mươi triệu đồng đế mua tôi…”
Ông ta còn chưa nói xong.
Diệp Bắc Minh đã không nhịn được đưa tay chém ra một kiếm: “Nói điều kiện với tôi à?”
Ầm!
Lão già nổ tung tại chỗ, hóa thành một bãi máu!
“A!”
Lão già còn lại bị dọa đến vãi cả lỉnh hồn: “Thần phục, tôi Tê La thần phục!”
“Sát Thần đại nhân tha mạng!”
Rầm rầm rầm rầm!
Tê La quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu.
Trong lòng ỏng ta lại nổi lên sóng biển động trời: “Đờ mờ! Đờ mờ a a a! Cũng quá quả quyết đi!”
Ông ta đã hoàn toàn bị sợ vỡ mật!
Sáu người trên Tiẻn Thiẻn, bốn người đã bị Diệp Bắc Minh trực tiếp xoá bo.
Sao ông ta còn dám phản kháng nữa?
“Lão gia, thực lực của Bắc Minh thật sự khủng bố như vậy sao?”
Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy một màn này, trong lòng cực kỳ rung động!
Con ngươi của Diệp Nam Thiên kịch liệt co vào: “Nhà họ Diệp quả thật sắp vùng lẽn rồi, lần này, ai cũng không ngăn cản được!”
Diệp Nam Thiên đã từng gặp rất nhiều nhân vật lớn.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại có một vẻ kiêu ngạo đứng đầu thiên hạ, không quan tâm đến bất cứ điều gì!
Anh không thần phục, tôi sẽ trực tiếp chém nát khí thế của anh, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy điều này ở bất cứ người nào cả!
“Ha ha ha ha! Bắc Minh, cháu ngoại
tốt cua ông!
Tiếng cười của Diệp Nam Thiên quanh quẩn trên bầu trời nhà họ Dịch.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Hai người các ông tới đây ký kết khế ước nô lệ!”
“Tuân lệnh!”
Cả người Ngô Vân Phúc và Tê La run lên, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.
Bọn họ lần lượt lấy ra một giọt tinh huyết của mình!
Diệp Bắc Minh sử dụng Huyết hồn chú đế ký kết khế ước lỉnh hồn!
Haỉ người lập tức mặt xám như tro.
Từ giờ trở đi, chỉ cần Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, bọn họ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán!
Dịch Kiếm Nhân mở to đôi mắt già nua, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Những người khác nhà họ Dịch đều thỉ nhau cúi đầu.
Ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, chỉ có thế đứng tại chỗ chờ chết!
Một giây sau.
Vèo!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía đám người nhà họ Dịch: “Đến lượt mấy người rồi!”
Anh đưa tay ra chộp về phía ngực Dịch Kiếm Nhân!
Dịch Kiếm Nhân không có sức phản kháng, trái tim nố tung, máu tươi phun ra ngoài!
Ầm!
Diệp Bắc Minh trực tiếp sử dụng Huyết Mạch Chú Sát!