Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư ảnh của Băng Phách được ngưng tụ, hiện lên trước mặt bọn họ.
“Kính chào lão tổ ạ!”
Hai mẹ con họ kích động quỳ xuống đất: “Lão tổ, người… có phải là người thật không?”
“Chẳng phải người đến Thần Giới rồi sao? Sao lại rảnh rỗi về đây thế ạ?”
Giọng Băng Phách vô cùng bình tĩnh: “Chuyện bổn tọa trải qua rất phức tạp, các người không cần biết”.
“Bây giờ bổn tọa có cơ hội hồi sinh nhưng cần sự giúp đỡ của cô!”
Cô ta đăm chiêu nhìn vào Thẩm Nại Tuyết.
“Hả! Tôi sao?”
Tham Nại Tuyết chỉ vào bản thân, vẻ mặt đầy hoang mang.
Băng Phách gật đầu nói: “Đúng thế, cô có cơ thể Hàn Sát bẩm sinh”.
“Chỉ cần cô đồng ý thì thần hồn của bổn tọa có thể tạm thời nương náu trong cơ thể của cô!”
“Cái gì?J
Hoàn Nhan Băng Phượng biến sắc: “Lão tổ, ý của người là muốn dùng chung một cơ thể với Nại Tuyết sao?”
Băng Phách đáp: “Đúng thế!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thẩm Nại Tuyết sững sờ.
Hoàn Nhan Báng Phượng nuốt một ngụm nước miếng nói: “Lão tổ, nếu đúng là vậy, chẳng phải con gái tôi phải chết sao?”
Nói dễ nghe là dùng chung một cơ thể.
Nói khó nghe thì là đoạt xá.
Bỗng nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Băng Phách, tôi sẽ không cho cô làm vậy”.
Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt thoáng hiện lên sự mừng rỡ.
Băng Phách quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hỏi: “Nhóc Diệp, lẽ nào cậu không muốn cứu sư tỷ của mình à?”
Diệp Bắc Minh hừ đáp: “Tôi sẽ cứu sư tỷ của mình nhưng không phải dùng sự hy sinh của cô Thẩm làm điều kiện tiên quyết!”
“Cậu Diệp, tôi…”
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết long lanh thoáng phủ hơi nước.
“Hahaha!”
Băng Phách cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đào hoa lắm nhỉ”.
“Phụ nữ bên cạnh cậu còn ít à? Lẽ nào cậu vừa ý cô ta?”
Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ ửng, vội cúi đầu xuống.
Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Cô nghĩ nhỉều rồi, cô Thẩm là người không tệ!”
“Cô Thẩm còn dùng tính mạng của mình để giúp tôi giữ bí mật, dù có tình cảm hay không thì tôi cũng sẽ không để cô đoạt xá cô Thẩm!”
Băng Phách nhướng mày hỏi tiếp: “Cậu không sợ tôi mạnh tay à?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp trả: “Cô cứ thử xem!”
“Hahaha!”
Băng Phách ngửa mặt lên trời cười to: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”
“Cậu yên tâm đỉ, bổn tọa chỉ tạm thời để thần hồn của mình tĩnh dưỡng trong cơ thể cô
ta thôi!”
“Chỉ cần thời cơ đến thì thần hồn của bổn tọa ắt sẽ rời khỏi cơ thể của cô ta!”
“Hơn nữa, bình thường cơ thể Hàn Sát không thể sống quá một trăm tuổi!”
“Thần hồn của tôi vào trong cơ thể cô ta chẳng những có thể giúp cô ta vượt qua tình thế nguy hiểm mà còn giúp cô ta phát triển con đường võ đạo của mình hơn nữa!”
“Cái gì? Sống không quá một trăm tuổi?”, Hoàn Nhan Băng Phượng sửng sốt.
Thẩm Nại Tuyết đứng như trời trồng, không dám tin vào tai mình.
Băng Phách cười khẩy nói: “Bổn tọa không cần lừa các người!”
“Thằng nhóc này biết y thuật, các người bảo cậu ta kiểm tra một lần là biết”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày, bước đến chỗ Thẩm Nại Tuyết.
Anh đưa tay lên đặt lên cổ tay cô ta.
Mạch máu rất vững vàng nhưng mơ hồ có một luồng khí lạnh bắt đầu luân chuyển trong mạch máu.
Báng Phách cười khẽ hỏi lại: “Cảm giác
được chứ?”
“Nếu tôi đoán không sai, vào lúc cô vận côn thì đan điền sẽ bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh nhỉ?”
Thẩm Nại Tuyết sửng sốt: “Sao người biết được?”
Băng Phách đáp: “Đây là biểu hiện của cơ thể Hàn Sát, nếu cô không muốn tới trăm tuổi liền chết!”
“Thì chỉ còn cách lựa chọn tạm thời dùng chung một cơ thể với bổn tọa!”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng: “Cậu Diệp, lời cô ta là thật sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh không đành lòng gạt cô ta, đành gật đầu.
Quả thật trong Hoàng Đế Nội Kinh có ghì chép về cơ thể Hàn Sát.
Đúng là không thể sống quá trăm tuổi.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên, hơi do dự đôi lát.
Rồi cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Lão tổ, tôi đồng ý dùng chung một cơ thể với người!”
“Rất tốt!
Báng Phách hài lòng gật đầu, rồi nhìn sang Hoàn Nhan Băng Phượng: “Cô có thể ra ngoài được fôỉ”.
“Con ơi…”
Hoàn Nhan Báng Phượng luyến tiếc không thôi.
Hai mẹ con họ vừa mới nhận nhau, vậy mà con gái mình đã gặp phải biến cố như vậy.
Bà ta không thể chấp nhận được điều ấy.
Thấm Nại Tuyết mỉm cười bảo: “Mẹ ơi, con không sao”.
Sau khỉ Hoàn Nhan Băng Phượng rời đi, giọng Băng Phách nghiêm lại: “Nhóc Diệp, bây giờ dùng lực tỉnh thần lớn nhất của cậu mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!”
“Thần hồn của tôi phải ra rồi!”
“Được rồi, để tôi thử’, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Anh hít một hơi thật sâu.
Sau đó, bốn phía xung quanh tối đen, một luồng khí tức hỗn độn bùng nổ trong cơ thể anh.
Thẩm Nại Tuyết mở to mắt.
Chỉ thấy bên trong hỗn độn bỗng từ từ xuất hiện một nghĩa trang cổ kính…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK