Vì để cho ông ngoại yên tâm.
Anh vung tay lên.
Lại có trẻn trăm viên đan dược Thiên phẩm xuất hiện ở trước mắt mọi người!
Mỗi viên đều có bốn đạo đan văn.
Không chỉ như thế, trên đan dược còn lộ hơi thở mới tinh.
Chắc chắn là đan dược mới luyện chế gần đây!
“Hít hà!”
Người nhà họ Diệp hô hấp thô nặng, há miệng thờ hổn hển.
Trái tim ai cũng cuồng loạn đập bình bịch!
Sảnh lớn yên tĩnh như chết!
Diệp Thanh Dương suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Trời ạ! Cháu trai lớn, cháu muốn lên trời hả!”
“Nhà họ Diệp chúng ta đúng là nhặt được của quý!”
“Cháu trai lớn, cậu yêu cháu chết mất!”
Diệp Thanh Dương xông lên, ôm Diệp Bắc Minh nâng lên cao.
Diệp Uyển Thu ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh, đôi mắt tràn ngập kích động!
Anh Minh có một tay y thuật nghịch thiên, dùng mấy cây ngân châm liền giải được độc dược bọn họ trúng phải.
Ngoài ra còn là một vị Đan Vương?
Diệp Bẳc Minh xấu hổ: “Khụ khụ, cậu buông cháu xuống, để cháu giải nốt độc cho mọi người đã”.
“Được, được!”
Diệp Thanh Dương kích động gật
đầu.
Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh được buông xuống.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc, phiền phức đen!”
“Tốc độ rất nhanh, tống cộng sáu người, đều là cảnh giới Võ Thần!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: “Sáu Võ Thần?”
Một giây sau.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Hóa ra đang ngồi ôn chuyện à, sát thần Diệp Bắc Phong tới rồi sao?”
Sáu lão giả mang sát ý nghiêm nghị rơi từ trên trời xuống!
Đứng ờ trong viện nhà họ Diệp.
Ầm ầm!
Một người lão giả trong số đó ra tay, một thanh trường kiếm lạnh lẽo chém ra, trực tiếp chém ngang sảnh lớn nhà họ Diệp!
Một nửa phía trên sảnh lớn nhà họ Diệp bay ra ngoài, nổ tung ầm ầm.
Tất cả mọi người đứng trong căn nhà mất nóc!
Đôi mắt của sáu vị lão giả liếc qua người nhà họ Diệp.
Không hề chú ý đến Diệp Bắc Minh!
Anh mới cảnh giới Võ Tôn sơ kỳ.
Hơn nữa anh dùng gương mặt thật để gặp người nhà họ Diệp.
Không hề bị chú ý!
Một lẵo giả có đôi mắt như chim ưng hà khắc mở miệng: “Sát thần Diệp Bắc Phong đâu?”
“Tên kia không đến nhà họ Diệp?”
Đột nhiên.
“A? Đây là… Đan dược Thiên phấm!”
Một lão giả kinh ngạc hô lên, con ngươi co rút: “Từ đâu mà chúng mày có được nhiều đan dược Thiên phẩm như
vậy?!”
Năm người lão giả còn lại cũng giật mình, ánh mằt trở nên tham lam: “Không ngờ hôm nay tới nhà họ Diệp lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Giao ra đây tất cả đan dược Thiên phẩm, nếu không, chết!”
Ong!
Một cổ uy áp khủng bố mãnh liệt đè ép xuống như sóng thần.
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị uy nghiêm của Võ Thần chèn ép đến quỳ rạp xuống đất!
“Này này… Những người này đều là cảnh giới gì?”
Thân thể đám người Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương run lấy bẩy.
Trái tim bị dọa đến sắp nố tung!
Với thực lực của bọn họ, hoàn toàn không thế cảm nhận được cảnh giới của sáu vị lão giả này!
Chỉ có một mình Diệp Bẳc Minh vẳn đứng tại chỗ.
Anh phun ra hai chữ: “Võ Thần!”
“Cái gì?1
“Võ Thần!”
“Trời ạ!”
Mọi người nhà họ Diệp đồng loạt hít hà, suýt chút nữa bị dọa đến nằm sấp xuống.
Võ Thần!
Đây chính là Võ Thần đó!
Từ xưa đến nay, tổ tiên mạnh mẽ nhất của nhà họ Diệp cũng chỉ là một vị Võ Đế đỉnh phong!
Hôm nay bọn họ gặp phải sáu vị Võ Thần?
“A?”
“Thằng nhóc này là ai?”
“Một tên Võ Tôn yếu nhớt lại không quỳ?”
“Còn nhìn ra thực lực của chúng ta? Có chút thú vị!”
Giọng nói ngạo mạn mang theo một chút nghiền ngẳm.
Tạch!
Sáu ánh mắt đồng loại rơi xuống người Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc, mày là người phương nào? Vì sao không quỳ? Muốn chết phải không?”
Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, quanh người bộc phát ra một cỗ sát khí kinh khủng!
Một hư ảnh hình rồng màu đỏ như máu xông ra khỏi thân thế: “Sát thần, Diệp Bắc Phong!
“Cái gì?”
Sáu lão giả giật nảy mình: “Mày chính là Diệp Bắc Phong?”
“Mày thật sự chỉ có cảnh giới Võ Tôn?”
“Làm sao có thế!”
Sắc mặt bọn họ không ngừng thay đổi, vô cùng ngoài ý muốn.
Một giây sau.
Tạch!
Sáu người sôi nối tản ra, bày ra thế vây quanh, bao bọc xung quanh Diệp Bắc Minh!
Đối mặt với khí thế của sáu Võ Thần, người nhà họ Diệp sớm đã bị dọa đến hồ đo!
Chỉ có mình Diệp Bắc Minh.
Anh mỉm cười, chợt nói: “Long Đế, giao cho ông”.
Giọng Long Đế truyền đến: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, sao cậu biết tôi bằng lòng ra tay?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: “ông không muốn ra tay cũng được, tôi có thế bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục giúp tôi bùng nổ”.
“Nhưng, nếu ông ra tay, tôi sẽ không cần lẵng phí chân nguyên”.
Anh không muốn lãng phí chân nguyên.
Cho nên.
Dứt khoát đế Long Đế ra tay là được!
Long Đế không biết nói gì: “Cậu cũng biết làm ăn đó!”
“Tôi có thể ra tay, nhưng tinh huyết của sáu người này tôi muốn tất!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Được, nhẫn trữ vật trên người bọn họ của tôi!”
“Thành giao!”
Giọng Long Đế truyền đến.
Hơi thở Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt, trong cơ thể anh bắn ra vô tận sát khí!
Ầm!
Như núi lửa phun trào.
Bầu trên phía trên toàn bộ nhà họ Diệp lập tức trở nên đen kịt.
Bị biến máu bao phủ!
Một đầu huyết long với hơi thở dữ tợn hiện ra sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mí mắt sáu Võ Thần nhảy liên tục, cảm giác nguy cơ đánh úp lại.
Một vị lão giả hét to: “Lập tức ra tay, phế đi kẻ này!”
“Tên này rất kỳ quặc, phế đi đan điền của cậu ta đã rồi hẵng nói”.
“Đánh gãy tay chân của tên này, biến cậu ta thành người tàn phế, rồi từ từ ép hỏi bí mật của cậu ta!”
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng.
Chớp mắt xuất hiện trước mặt lão giả đang nói chuyện: “Mày nói nhiều nhỉ?”
“Chết đi!”
Anh đưa tay chộp về phía yết hầu lão giả!
“Ông Kim cẩn thận!”
Một lão giả khác quát một tiếng lớn.
Đôi mắt ông Kim lạnh như băng, tàn khốc CƯỜI đáp: “Sát thần? Ha ha, lão phu muốn thử xem, mày là sát thần cái gì!”
“Quỳ xuống cho lão phu!”
Cánh tay khô héo của ông Kim giơ lên, đột nhiên phát lực, bộc phát ra âm thanh phá không.
Nện về phía bả vai Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh đưa tay chế trụ cánh tay ông Kim, bàn tay tạo thành dáng như long trảo, rồi dùng sức kéo một phát!