Bà già gật đầu: “Bà già này cũng phát hiện ra, cho nên mới chạy về Tinh Cung ngay lập tức”.
“Chẳng qua tất cả mọi người đều ớ đó, tôi không dám mở miệng!”
“Cung chủ, nếu như người này thật sự là đấng cứu thế của Tinh Cung, thân phận Ma tộc của cậu
ta…”
Chủ nhân Tinh Cung nhíu mày: “Việc này liên quan đến tương lai của Tinh Cung, nếu tiên đoán là thật, người này chính là nhân vật mấu chốt nhất!”
Long trưởng lão nghỉ hoặc: “Cung chủ dự định làm thế nào?”
Chủ nhân Tinh Cung hít sâu một hơi: “Long trưởng lão, trước tiên ông phái người đi tìm người này về rồi nói!”
“Điều trước mắt chúng ta phải làm là tiếp đãi những người kia như thế nào”.
“Ngay ngày mai…1
Trong sơn cốc.
Diệp Bắc Minh nâng tinh phách Yêu Thần trên tay: “Tiếu Tháp, làm thế nào mới có thể khiến chị Tiếu Yêu khôi phục hình người?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Trước tiên đế cô ấy ra ngoài đã!”
“Được!”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Một con hồ ly nhỏ chợt xuất hiện trước mắt, chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu.
Khoảnh khắc Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện, tinh phách Yêu Thần bắt đầu run rấy dữ dội.
Ánh sáng lóe lên.
Ngưng tụ ra một bóng dáng màu đỏ: “Đây là… Huyết mạch của mình?”
“Yêu Yêu… Là con, con gái của ta!”
Đạm Đài Yêu Yêu nhào về phía bóng đỏ: “Mẹ!”
Nhưng vồ hụt.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tinh phách Yêu Thần là nơi chứa đựng tinh hoa sinh mệnh của Yêu tộc, có một sợi tàn hồn ở trong đó cũng chẳng kỳ lạ!”
Diệp Bắc Minh hiếu ra.
“Mẹ! Hu hu hu, mẹ!”
Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng đau lòng: “Cuối cùng con cũng nhìn thấy mẹ, Yêu Yêu còn tường là mẹ không cần con nữa”.
“Ngày đó mọi người nhét một mình con vào trong hốc cây, con nghĩ mình chết chắc rồi”.
“Huhu hu… Me…’
Vẻ mặt bóng dáng màu đỏ cực kỳ phức tạp: “Yêu Yêu, con gái ngoan của mẹ”.
Đang muốn nói chuyện, Đạm Đài Yêu Yêu lại đột ngột ngất xỉu.
“Chị Tiếu Yêu, Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra thế này!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên, ôm lấy Đạm Đài Yêu Yêu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cô ấy vốn vô cùng yếu ớt, tâm trạng lên xuống kịch liệt nên đã hõn
mê”.
“Yên tâm, không nguy hiếm đến tính mạng”.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai anh, một giọng nói truyền đến: “Người trẻ tuổi, cậu là người nào của Yêu Yêu?”
“Chẳng lẽ, cậu mua tôi từ phòng đấu giá về là vì Yêu Yêu?”
Mặc dù bà ấy chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng vẫn có thế cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thưa bác, cháu là Diệp Bắc Minh, sư đệ của chị Tiếu Yêu”.
Bóng đỏ nhíu mày: “Rốt cuộc Yêu Yêu bị sao vậy? Vì sao con bé lại biến thành nguyên hình Thiên Hồ?”
Diệp Bác Minh giải thích chuyện về gia tộc Đạm Đài.
Bà ấy cười: “Ha ha ha, cuối cùng gia tộc Đạm Đài cũng bị diệt!”
“Trời xanh có mắt, phu quân, anh trên trời có linh thiêng, cũng thấy chứ?”
Diệp Bắc Minh chợt phản ứng lại: “Bác, chẳng lẽ bố của chị Tiểu Yêu…”
Bóng dáng màu đỏ mất hồn mất vía gật đầu: “Chúng ta bị gia tộc Đạm Đài đuổi giết, phu quân vì đế che chở cho tôi nên bị thương nặng, đi rồi…”
Diệp Bắc Minh đáp: “Bác, xin nén bi thương”.
“Ha ha”.
Bà ấy cười thảm, đôi mắt nhìn về phía Đạm Đài Yêu Yêu trờ nên cực kỳ dịu dàng.
Nhìn chăm chú hồi lâu.
“Diệp công tử, cảm ơn cậu!”
“Giúp tôi có thể gặp được Yêu Yêu vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời”.
“Vậy để tôi dùng hết sức lực cuối cùng, làm chút chuyện cho Yêu Yêu đi”.
Bà ấy không hề do dự, ngưng tụ tất cả sức mạnh sinh mệnh của mình!
Vù!
Chúng hội tụ lại, bay về phía thân thế của Đạm Đài Yêu Yêu.
Đạm Đài Yêu Yêu đang hôn mê bổng một lần nữa hóa thành hinh người!
Bóng dáng màu đỏ càng ngày càng mơ hồ, bà ấy nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp công tử, cảm ơn cậu đã làm hết thảy vì Yêu Yêu, về sau, con bé giao cho cậu chăm sóc”.
Diệp Bắc Minh chân thành đáp: “Cháu sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cho chị Tiểu Yêu!”
Bà ấy vui mừng gật đầu.
“Được! Tôi tặng cậu thêm một món quà!”
Vèo!
Một lệnh bài màu đen bay tới.
Trên lệnh bài điêu khắc một đầu rồng, còn có rất nhiều phù văn cực kỳ cổ xưa chi chít trên đó.
“Đây là?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Bóng đó nói tiếp: “Tôi cũng không biết đây là vật gi, năm đó vật này đã gây ra họa diệt tộc cho cả tộc Thiên Ho”
“Tôi là đời sau duy nhất còn sống của tộc Thiên Hồ, chạy trốn tới Đại Lục Chân Võ, tình cờ gặp được bố của Yêu Yêu…”
“Hiện tại, tộc Thiên Hồ chỉ còn huyết mạch duy nhất là Yêu Yêu”.
“Vật này, tặng lại cho cậu”.
Vừa dứt lời, biểu cảm bà ấy hơi phức tạp nhìn Đạm Đài Yêu Yêu: “Ký ức là nguồn gốc của tất cả đớn đau…”
“Yêu Yêu, quên hết đi con, hãy sống khỏe mạnh”.
Một ánh sáng rơi xuống!
Bóng đỏ càng ngày càng mờ đi, cuối cùng tiêu tán.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Đáng thương tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ, bà ấy xóa sạch một phần trí nhớ của cô ấy…”
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, nhìn về phía bóng đỏ tiêu tán.
Anh cúi người thật sâu, vái chào: “Bác gái, lên đường bình an”.
Một lát sau.