Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1743: Giết chết hai cảnh giới Đế Tôn
Bách Lý Quyết và lão tổ Sát Minh là những người đầu tiên có mặt trong số đó, ngay khi tiếp xúc với luồng khí tức này!
Phù! Phù!
Trước mặt hơn chục người thuộc cảnh giới Đế như Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh, Kìm Thịnh Hảỉ, Tỉnh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ,…
Hai người bốc hơi ngay tại chỗ!
Thậm chí còn không có tư cách ra tay!
“Ông nội! Không thể nào!”
Bách Lý Tranh Vanh phát ra một tiếng gào thét điên cuồng!
Chủ nhân Sát Minh sợ đến mức hồn tiêu phách tán: “Lão tổ!”
Một giây kế tiếp, uy lực còn lại hạ xuống.
Đám người Bách Lý Tranh Vanh bay ngược ra ngoài!
“Phụt!”
Tuyệt Vô Trần phun ra một ngụm máu tươi, đặt mông ngồi phịch xuống đất!
Con ngươi điên cuồng co rút lại, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh giống như gặp quỷ vậy: “Không… Nằm mơ thôi, đan điền của tôi… Nhất định là tôi đang nằm mơ!”
“Xong rồi…”
Đám người Kim Thịnh Hải, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ.
Gân mạch trong cơ thể đều bị đứt gãy, đan điền biến thành bột phấn.
Hơn mười vị cảnh giới Đế trở thành kẻ tàn phế ngay tại chỗ!
Bọn họ sợ đến mức đứng yên tại chỗ, hoảng hốt nhìn chàng trai trẻ kia như đang nhìn Thần Chết!
Hoa Lỉnh Lung nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, ánh mắt cũng không dời đi được nữa!
“Đến tột cùng là sức mạnh gì vậy? Cậu ta có còn là con người không?”
Diệp Bắc Minh cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, con ngươi cũng co rút lại!
Trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn!
“Đệt! Đệt! Đệt!”
“Tiểu Tháp, ông cứ như vậy mà giết chết Đế Tôn sao?”
“Mấy chục cảnh giới Đế, ông cũng có thể lập tức phế bọn họ?”
“Chết tiệt! Ông khi nào trở nên biến thái như vậy!”, trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh lên tiếng: “Đây chỉ mớỉ là một phần trăm sức mạnh của bốn tháp thôi. Nếu không phải cậu bảo bổn tháp tha mạng cho những người này!”
“Hiện tại mấy chục cảnh giới Đế đã hóa thành một đám sương máu rồi!”
Diệp Bắc Minh không khỏi cảm thấy kích động.
Ánh mắt đảo qua, dừng lại trước đám người Bách Lý Tranh Vanh: “Biết tại sao tôi lại muốn giữ mạng của các người lại không?”
Ánh mắt nhìn qua nơi nào cũng thấy mọi người đều nằm rạp trên mặt đất.
Sắc mặt của đám người Bách Lý Tranh Vanh đều xám như tàn tro!
Ban đầu, ở trong mắt bọn họ, Diệp Bắc Mình chỉ là một tiểu phế vật, tiểu súc sinh mà thòi!
Cho dù Diệp Bắc Minh có giết cổ Trần Đan
Tôn!
Sau khi giết chết cảnh giới Đế trong vùng đất Thiên Tuyệt, Diệp Bắc Minh ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là một con kiến hôi cường đại hơn một chút!
Thậm chí, vào mười lăm phút trước!
Trong mắt bọn họ, Diệp Bắc Minh vẫn không khác gì một người chết!
Mãi cho đến lúc này, bọn họ cuối cùng mới nhìn thấy rõ ràng.
Người đang đứng trước mặt là người mà bọn họ không thể nào xúc phạm được!
■’Cậu… Rốt cuộc cậu là người nào?”
Đôi mắt của Bách Lý Tranh Vanh không ngừng co rút lại.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Hoa Tộc, Diệp Bắc Minh!”
Vừa dứt lời, thân thể của đám người Bách Lý Tranh Vanh run lên!
Vào giờ khắc này, ba chữ Diệp Bắc Mình giống như ngọn núi đè nặng trong Lông ngực bọn họ!
Khiến người ta hít thở không thông!
Đột nhiên.
Bụp!
Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải hoàn toàn bị nỗi sợ hãi đánh bại, ông ta quỳ rạp xuống đất và nói: “Cậu Diệp, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu tha mạng cho tôi!”
“Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, Kim Thịnh Hảỉ tôi xin thề!”
“Từ nay trở đi, sẽ không có bất cứ người nào trong Vũ Cực Tông gây phiền toái cho cậu!”
“Từ nay về sau, Vũ Cực Tông sẽ càng không gây phiền phức cho bất cứ người nào của Hoa Tộc!”
“Tài nguyên tu võ, nội tình, thậm chí là những nữ đệ tử xinh đẹp của Vũ Cực Tông đều để cậu tùy ý hưởng dụng!”
Vừa nói vừa điên cuồng dập đầu!
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Kim Thịnh Hải!
Dù sao bọn họ cũng là người đứng đầu của tông môn, vậy mà lại quỳ xuống như con chó vẫy đuôi cầu xin lấy lòng!
Chuyện này một khi truyền ra ngoài thì toàn bộ Huyền Giới đều sẽ chấn động!
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: “Còn các người thì sao?”
Lúc này, sắc mặt của đám người Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh đêu trở nên cực kỳ khó coi!
Bắt bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Đúng lúc Bách Lý Tranh Vanh vừa định mở miệng.
Đột nhiên.
Dã Lang bang chủ là người đầu tiên hét lên giận dữ: “Diệp Bắc Minh, ông đáy cũng không tin cậu thật sự dám giết tôi!”
“Nếu như tôi chết, hàng triệu người trong Dã Lang Bang của tôi chỉ cần phun một ngụm nước miếng thì đã có thể…”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên ấn xuống!
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên!
Một con Huyết Long rơi xuống, sương máu nổ tung!
Dã Lang bang chủ đột nhiên im bặt!
Đôi mắt của mọi người co rút lại!
Một giây tiếp theo, một giọng nói như Thần Chết vang lên: “Hiện tại ông đã tin chưa?”
Đáng tiếc không có ai trả lời!
Con ngươi của Bách Lý Tranh Vanh đang rướm máu: “Kẻ điên, tiểu súc sinh này chính là một kẻ điên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK