Khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết!”
Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết truyền đến: “Anh từ Côn Lôn Hư trở về rồi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa trở về, chuyện bên kia tạm thời dừng một khoảng thời gian”.
“Sao lại thế này, Tôn Thiến mất tích
Ư?”
Hạ Nhược Tuyết giải thích rất nhanh “Em cũng không biết sao nữa, em đã nhờ mấy người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải hỗ trợ tìm, nhưng bây giờ không có một chút manh mối nào cả”.
“Từ lần trước anh tiến vào Côn Lôn Hư, em liền trở về Giang Nam”.
“Ngày hôm sau Tôn Thiến đã không thấy tăm hơi!”
“ở gần chổ Tôn Thiến ở cũng đã xảy ra một chuyện vỏ cùng đáng sợ”.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: “Trong vòng phạm vỉ mười km, tất cả chó đều chết!”
“Cho dù là chó nuôi trong nhà hay chó hoang dã, tất cả đều chết không thể hiếu được!”
“Chỉ trong một đêm đã hóa thành thây khô!”
“Giống như… giống như bị hút khô máu tươi vậy!”
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, đây là tàn hồn ký túc trong cơ thế cô gái kia đang làm trò quỷ!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tàn hồn muốn duy trì bất tử, nhất định phải hấp thu máu tươi”.
“Giống như Long Đế vậy, chỉ có khi hấp thu máu tươi của người sống mới có thể duy trì bất diệt!”
“Cô nhóc Tôn Thiến kia thiện lương, không muốn giết người, cho nên mới ra tay với đám chó ở gần đó!”
“Nhưng có lẽ sau này Tôn Thiến sẽ nhập ma!”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm tung tích của Tôn Thiến cho tôi!”
Càn Khôn Vô Cực, Vạn Lí Truy Tung!
Một lát sau.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Khí tức của cô ta đã bị che chằn, không thế tìm được!”
“Hơn nữa, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của cô ta”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Hoàn toàn không thế cảm nhận được?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy, loại tình huống này chỉ có hai khả năng”.
“Thứ nhất, Tôn Thiến đã chết”.
“Nhưng tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng đã thừa nhận Tôn Thiến, nếu Tôn Thiến đã chết, bà ta cũng sẽ chết”.
“Cho nên, loại khả năng này có thể loại bỏ”.
“Thứ hai là Tôn Thiến không còn ở giới phàm tục nữa!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Cô ta tiến vào Côn Lôn Hư rồi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói:
“Chắc hẳn là vậy, không cần lo lẳng quá”.
“Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng sẽ không làm hại Tôn Thiến, trừ khi Tôn Thiến chủ động rời khỏi cơ thể”.
“Nếu không nô bộc sẽ không có khả năng phản phệ chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh hơj thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh nói hết tất cả cho Hạ Nhược Tuyết.
Trong lòng Hạ Nhược Tuyết trầm xuống.
Tiếp theo.
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên nói: “Bắc Minh, em muốn tu võ!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Không phải em rất chán ghét tu võ sao?”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Đúng vậy, trước kia em rất chán ghét tu võ”.
“Nhưng mà em phát hiện, nếu một người quá yếu ớt, vận mệnh sẽ bị người khác nắm trong tay”.
“Ngay từ đầu là mẹ em, tiếp theo lại là Côn Lôn Hư”.
“Nếu anh chỉ là một người đàn ông bình thường, em sẽ làm một người phụ nữ bình thường!”
“Nhưng bây giờ với thực lực và địa vị của anh, nếu em cứ tiếp tục làm một người phụ nữ bình thường, tuyệt đối sẽ không xứng với anh”.
“Hơn nữa, em không muốn kéo chân anh…”
Hạ Nhược Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng.
Diệp Bắc Minh đồng ý: “Được, anh sẽ đến thành phố Giang Nam tìm em”.
“Được!”
Cuộc gọi kết thúc.
Diệp Bắc Minh trực tiếp trở về thành phố Giang Nam.
Diệp phủ.
Lúc Hạ Nhược Tuyết nhìn thẩy Diệp Bắc Minh xuất hiện liền trực tiếp nhào lên.
Hai giờ sau.
Hạ Nhược Tuyết cảm thấy mỹ mãn ngồi trên giường: “Bây giờ dạy em tu võ đi!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, tu võ quan trọng nhất không phải thiên phú, mà là kiên trì và nghị lực”.
“Quá trình này sẽ vô cùng vất vả, em có thể chịu đựng được không?”
“Em có thể chịu đựng được!
Hạ Nhược Tuyết trả lời.
“Được!”
Diệp Bẳc Minh không hề vô nghĩa: “Người tu võ bình thường, phải đi đến cảnh giới đại tông sư mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc”.
“Anh sẽ đả thông hai mạch nhâm đốc trước cho em, em sẽ giảm bớt được rất nhiều bước phải đi”.
Anh điều khiến chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thế Hạ Nhược Tuyết.
Trong phút chốc!
Keng!
Một tiếng kiếm truyền đến, vang vọng cả phòng.
Diệp Bắc Minh chấn động: “Đây là cái gì?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, đây là thế Kiếm Tâm, cô gái này không đơn giản”.
“Không ngờ lại có được thế Kiếm Tâm, nhưng vẫn chưa thức tính!”
“Nếu cô ấy bắt đầu tập võ từ nhỏ, hẳn là sẽ được phát hiện ra từ sớm”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Thế Kiếm Tâm là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu có thế hiếu là trời sinh rất thân thiết với kiếm đạo, rất dề dàng sinh ra cộng minh”.
“Thích hợp tu luyện sử dụng kiếm, muốn tăng cấp nhanh cũng không phải việc khó gì!”
“Nếu bồi dưỡng tốt, có lẽ tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn cậu”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khoa trương như vậy sao?”
Anh giải thích cho Hạ Nhược Tuyết biết cô ấy là thế Kiếm Tâm.
Hạ Nhược Tuyết có chút sững sờ: “Khó trách trước đây em xem người ta múa kiếm, cảm giác chiêu thức rất đơn giản”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Anh biểu diễn Lạc Nhạn Kiếm Pháp một lần trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết, em tới thử xem?”
“Chỉ cần biểu diễn lại các chiêu thức vừa rồi là được”.
Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh.
Kiếm này ở trong kiếm trủng của anh, là tự anh rèn ra.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
Diệp Bắc Minh vốn nghĩ Hạ Nhược Tuyết có thế nhớ được một phần là tốt rồi.
Sau này có thế chậm rãi luyện tập.
Nhưng điều làm cho Diệp Bắc Minh khiếp sợ chính là, Hạ Nhược Tuyết lại có thể biếu diễn lại toàn bộ Lạc Nhạn Kiếm Pháp!