Từ Thiên gắng gượng trả lời: “Giáo Phụ cưỡng chế sử dụng sức mạnh của cảnh giới Thần Đế ở đại lục Chân Võ dẫn tới công kích của sức mạnh pháp tắc”.
“Có lẽ không gian tan vỡ đúng lúc tiếp nối với Ma Uyên nên bọn họ đã bị hút vào đó…”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm: “Ma Uyên!”
Từ Thiên ngẩng đầu, lén liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sâu trong đôi mắt ông ta thoáng hiện một tỉa sáng rét lạnh.
Bổng nhiên.
Ông ta giận dữ gầm lên: “Bọn bây còn chờ gì nữa?”
“Tranh thủ ngay lúc này giết cậu ta đi!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba con Huyết Long hung tợn lao nhanh xuống như thiên thạch va vào Trái Đất.
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh: “Tôi linh cảm các người tới rồi!”
Anh chém ra một kiếm.
Luồng kiếm khí khủng khiếp lan ra khắp nơi, lực lượng hủy diệt nghiền nát mọi thứ bùng nổ.
Vào giờ phút ấy.
Từ trên bầu trời nhìn xuống mặt đất chỉ thấy một đám mây hình nấm đỏ thẩm như máu nổ tung.
Sau khi khói bụi tản bớt, Diệp Bác Minh vẫn đứng im ở đó.
Xung quanh Diệp Bắc Minh hơn ba mươi mét đều bị sang bằng chỉ còn lại mình anh trơ trọi đứng đó.
Từ Thiên hoảng hốt nhìn anh nói: “Cậu… cậu… cậu là chuyến thế của người kia thật sao?”
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta mà bước tới trước, kiếm Trấn Ngục chém tới.
“Đừng mà…”
Từ Thiên run rầy, con ngươi phản chiếu hình bóng của kiếm Trấn Ngục.
Phụt!
Máu tươi tung bay.
Thần hồn của Từ Thiên sụp đố.
“Tháp nhỏ, nuốt chửng ông ta
đi!”
Một luồng lực lượng trào ra từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu hết sạch đám máu thịt đó.
Cùng lúc ấy, nhà họ Từ, sâu bên trong chín mươi chín ngọn núi rồng.
Rầm rầm rầm!
Ba hư ảnh Huyết Long trợn tròn, sâu trong ánh mắt chúng hiện lên một sự khó tin.
Con Huyết Long thứ nhất kinh hoàng nói: “Tên này lại có thể chặn đứng đòn tấn công của cả ba người chúng ta ư?”
Sắc mặt con Huyết Long khác cũng không khá hơn là bao: “Lẽ nào cậu ta chính là chuyến thế của người kia à?”
“Mặc kệ có phải hay không thì người này đều phải chết!”
Giọng nói của ba con Huyết Long tru tréo như tiếng gọi từ địa ngục: “Sự tồn tại của cậu ta đã là mối đe dọa với chúng ta rồi!”
“Lão phu không đời nào cho phép một kẻ như vậy sống sót!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày, thì thào thầm nói: “Ma Uyên, ở đâu đây…”
Bổng nhiên.
Bên tai anh vang lên một giọng nói hơi run: “Anh Diệp, tôi biết Ma Uyên ở đâu!”
Tân Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi đều trố mắt nhìn.
Một kiếm kia vừa rồi đúng là sức mạnh do con người chém ra ư?
“Cô biết à?”
Diệp Bắc Minh lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tần Mộc Dao.
Lẽ nào anh đánh phá như vậy rồi mà lại không biết sao?
Tân Mộc Dao hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt: “Anh Diệp, không chỉ có tôi
biết”.
“Mà tất cả người tu võ ờ đại lục Thượng cố đều biết vị trí của Ma Uyên!”
“Nhưng mà không chắc anh sẽ tìm được Ma Uyên”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi: “Cô có ý gì?”
Tân Mộc Dao giải thích: “Ma Uyên là một nơi tồn tại rất đặc biết, nó tồn tại ở trạng thái vỡ vụn ở xung quanh đại lục Chân Võ và đại lục Thượng cố”.
“Có tỷ lệ nhất định sẽ bổng nhiên xuất hiện ở nơi nào đó trên đại lục!”
Cô ấy liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói tiếp: “Rất nhiều lần có người nhìn thấy người tu võ bị hút vào Ma Uyên”.
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Người bị hút vào Ma Uyên có cơ hội sống sót hay không?”
Tân Mộc Dao mỉm cười đáp:
“Anh Diệp cứ yên tâm, tuy rằng Ma Uyên rất hung hiếm”.
“Nhưng mấy năm qua, có kha khá người tu võ chờ đợi lối vào xuất hiện, chủ động vào đó tiêu diệt ma thú cấp cao!”
“Mười người tu võ tiến vào Ma Uyển chắc có khoảng một người còn sống ra ngoài”.
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên: “Tỷ lệ sống sót là một phần mười ư?”
“Đúng vậy”.
Tân Mộc Dao gật đầu: “Theo như những người từ Ma Uyên đi ra thì thứ nguy hiếm nhất trong đó không phải là ma thú mà là mọi người với nhau!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống.
Có Giáo Phụ sư phụ ở đó, chắc hẳn Nhược Giai và Tôn Thiến sẽ an toàn thôi.
Nhưng anh không dám chắc trăm phần trăm cả hai đều an toàn.
Vả lại.
Dường như bố của mình cũng có liên quan gì đó tới Ma Uyên.
Diệp Bắc Minh quyết định gạt hết mọi chuyện sau này sang một bên: “Cách bao lâu Ma Uyên xuất hiện một lần?”