Diệp Bắc Minh ngây người: “Ghê gớm đến vậy sao?”
“Nếu thật là vậy thì chẳng phải tôi ờ trong trong lĩnh vực tuyệt đối chiến đấu, luyện đan dược hoàn toàn không tốn một chút thời gian nào ư?”
“Vô nghĩa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên lẽn tiếng: “Hừ, đó chính là điếm tốt của việc bản tháp hồi phục được một phần ngàn sức mạnh đó!”
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ.
Trực tiếp tiến vào tầng thứ mười của lĩnh vực tuyệt đối.
Bốn phía là một mảnh hổn độn, một màn sương mờ ảo.
Diệp Bắc Minh lấy ra một lượng dược liệu lớn, bắt đầu điên cuồng luyện đan!
Một lần…
Mười lần…
Nghìn lần…
Vạn lần…
Đan dược như núi nhỏ từng chồng chất bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, Tinh Thần đỉnh không chịu nổi gánh nặng nên đã trực tiếp nổ tung.
Hóa thành vô số mảnh kim loại
nhỏ!
“Gì, nổ á?”
Diệp Bắc Minh mặt xám mày tro.
Anh nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình có thể luyện đến mức đan đỉnh nổ tung như thế!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Nhóc con…. Cậu con mẹ nó liều mạng quá rồi đó?”
“Tinh Thần Đỉnh là đan đính mang phẩm chất thần khí, cậu lại có thế luyện nó đến mức hỏng luôn như thế!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ: “Tôi cũng không ngờ, thần khí lại không thể chịu nối sức ép như vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hết sức cạn lời: “Này nhóc, cậu có biết mình đã luyện chế đan dược bao nhiêu lần rồi không?”
“Cậu luyện gần trăm ngàn lần rồi đấy, dù có là thần khí thì cũng có số lần sử dụng nhé!”
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng.
Nhìn đống đan dược chồng chất như núi: ‘Từng đó chắc là đủ để Thanh Huyền Tông sử dụng rồi!”
Giây sau đó.
Anh không hề dừng lại, tiếp tục lấy nguyên liệu ra.
Bắt đầu chế tạo Lôi Bạo Châu!
Diệp Bắc Minh còn thử một cách mới, dùng lửa Phần Thiên bỏ vào trong Lôi Bạo Châu.
Sau vài lần thử nghiệm thì cuối cùng cũng thành công!
Lôi Bạo Châu có chứa một phần lửa Phần Thiên!
“Hình nộm, xuất hiện đi!
Một tiếng quát khẽ.
Hình nộm xuất hiện giữa hư không.
Diệp Bắc Minh ném về phía hình nộm.
Hình nộm có sức mạnh tương đương với Diệp Bắc Minh, nguồn năng lượng hủy diệt nố tung!
Hình nộm nhanh chóng biến mất, bị lửa Phần Thiên thiêu rụi.
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Sức phá hủy này có thể khiến một cảnh giới Linh Vị bị thương ấy luôn chú?”
Mở mắt.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ, nói với màn đen u tối: “Người đâu!”
Vài giây sau, một bóng đen từ trong góc tường đi vào trong phòng.
“Tham kiến chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh ném ra cái nhẫn chứa đồ: “Mang số đan dược bên trong giao cho Lăng Phong”.
“Tiểu đội Sát Thần, chắc là cũng phát triển ốn định phần nào rồi nhỉ”.
‘Rõ!
Bóng đen nhặn lấy cái nhẫn trữ vật, nhanh chóng biến mất.
Biển Thiên Đảo, Tinh Đảo, ở một bên cảng.
Thuyền đến thuyền đi, vô cùng náo nhiệt.
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến bước xuống boong tàu: “Chú Trần, Huân Nhi, cảm ơn mọi người”.
“Nếu không có mọi người, có lẽ chúng tôi thật sự phải bỏ mạng trên biến”.
Một người đàn ông trung niên vừa chỉ huy thủy thủ dỡ hàng, vừa cười nói: “Tiện tay thôi mà, tôi cũng không thể đế cho hai cô gái nhỏ phải trầm mình dưới biển sâu được”.
Trần Huân Nhỉ đi tới: “Chị Nhược Giai, chị Tôn Thiến, hai chị phải đi thật
ư?”
Tuy chỉ mới quen biết một hai ngày.
Nhưng Trần Huân Nhi đã rất thích hai chị gái, muốn chơi cùng với bọn họ, thật sự rất vui vẻ.
Có thế nghe được rất nhiều chuyện hay ở thế giới ngoài kia.
Chu Nhược Giai gật đầu: “Tôn Thiến sẳp sinh rồi, chúng tôi phải trở về thì mới an toàn”.
Trần Đại Dũng nói: “Nếu hai cô muốn trở về đất liền thì phải dùng tới cửa truyền tống”.
“Có điều thứ đó đắt đỏ lắm, giá cả không thấp”.
“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi!”
Bỗng nhiên, tiếng xôn xao bổng vang lên ở bến tàu.
Chỉ thấy một đám người hùng hố chạy tới.
“Là người cụ Cự Kình Bang!”
“Không muốn sống nữa rồi hả, mau tránh ra, đừng có cản đường!”
Mọi người xung quanh biến sắc, tất cả đều né ra nhường đường.
Đám người Cự Kinh Bang có tốc độ rất nhanh, đi thẳng tới thuyền buỏn của Trần Đại Dũng.
“Bố ơi!”
Trần Huản Nhi căng thắng, nắm lấy cánh tay Trần Đại Dũng.
Trần Đại Dũng bảo vệ con gái mình sau lưng: “Đừng sợ!”
Các thủy thủ khác thấy thế cũng buông hàng hóa trong tay xuống để đi tới sau lưng Trần Đại Dũng.
Một thanh niên tầm ba mươi tuổi nói với vẻ đầy ẩn ý: “Trần Đại Dũng, chuyến này đl thuyền làm ăn lời kha khá nhỉ?”
“Số tiền mà con trai ông thiếu chúng tôi, có phải nên trả rồi không?”
Hal mắt Trần Huân Nhi đỏ bừng: “Anh trai tôi đã bị Cự Kình Bang các người hạl chết!”
“Sao các người vẩn không chịu buông tha cho chúng tôi thế?”
“Tiền thiếu các người chúng tôi đã trả cả gấp mười rồi, các người còn muốn cái gì nữa?”
“Ha ha ha ha!”
Nghe thế, thanh niên kia lại càng hưng phấn: “Nghe xem này, mọi người có nghe thấy không?”
Sau đó.
Ánh mắt gã chợt tối xuống: “Trần Huân Nhi, ý cô là Cự Kình Bang chúng tôi lừa tiền các người hả?”
Trần Đại Dũng tái mặt: “Ngũ thiếu, Huân Nhi không có ý đó”.
“Cậu rộng lòng, nhận lấy thứ này giúp tôi…”
ông ấy nhanh chóng đỉ tới, lấy ra một tinh hạch ma thú bậc tám đưa cho gã.
Mặt Ngũ Phi đầy vẻ chán ghét: “Ồng là cái thá gì vậy? Lấy cái tay dơ bần của ông ra ngay!”
Một tát đánh Trần Đại Dũng văng ra xa.
Nhấc chân lên giẫm nát tay Trần Đại Dũng.
“Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên, tay Trần Đại Dũng trực tiếp gãy lìa.
“A…”
Đau nhức khiến gương mặt Trần Đại Dũng trở nên méo mó, nhưng trước mặt con gái vẫn cố nhịn xuống, không kêu lên.