“Lăng Thiên chủ động đến Thanh Huyền Tông khiêu khích, bị tôi giết xong thì thành tôi sai?”
Chu Hoàng cau mày: “Anh Diệp, theo lý mà nói thì anh không sai”.
“Nhưng trên thế giới này, không phải là cá lớn nuốt cá bé sao?”
“Nói lý lẽ với nhà họ Lăng không có tác dụng đâu, hiện giờ thứ bọn họ muốn là mạng sống của anh!”
“Vị lão tố kia của nhà họ Lăng đã biết anh muốn đi vùng đất Nhặt Lạc nên đã treo giải thưởng!”
Cô ta cắn cắn môi đỏ: “Bất kỳ ai, chỉ cần chém rơi đầu của anh, sẽ được phép mang đi một kiện thần khí từ trong kho báu vật của nhà họ Lăng!”
Thần khí!
Chính là mơ ước của vỏ số võ giả!
Sức hấp dẳn của một kiện thần khí đủ đế khiến võ giả cảnh giới Thần Vương động tâm!
Có thế tưởng tượng được Diệp Bắc Minh nguy hiểm nhường nào.
Ha ha, ha ha!1
Diệp Bắc Minh liên tục cười lạnh, anh thật sự nổi giận.
Trong lòng có lửa giận hừng hực thiêu đốt!
Những gia tộc Thượng Cố này luôn luôn kiêu ngạo, con cháu đời sau của bọn họ bắt nạt người khác nhưng bị giết ngược lại, giờ chạy đến hạ lệnh truy nã cái gì?
Xem anh là quả hồng mềm, dễ bắt nạt đúng không?
“Cứ đế bọn họ đến đi! Đúng lúc, đế tôi thử xem kiếm của tôi có sắc bén không!”
Một giây sau.
Một cỗ sát ý ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
GIÓ lớn nổi lên!
Lúc này, Chu Hoàng có cảm giác sợ mất mật.
Nhưng dù khí thế của Diệp Bắc Minh có mạnh mẽ tới đâu cũng chẳng thể lay động toàn bộ nhà họ Lăng!
“Anh Diệp, trong thư bố tôi có nói”.
Chu Hoàng tiến lên trước: “Bây giờ anh có thế đến nhà họ Chu, nhà họ Chu nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp che chở cho anh!”
Bất luận là ân tình của Diệp Bắc Minh đối với bố cô ta, hay y thuật quỷ thần khó lường của anh.
Đều đáng giá để nhà họ Chu làm như vậy!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, sát ý lạnh như băng đông lại: “Không còn kịp rồi, đã có người tới!”
Bỗng nhiên.
“Ha ha ha ha!”
Một giọng cười điên cuồng truyền đến: “Thằng kia, không ngờ mày còn rất cảnh giác đấy!”
“Chỉ tiếc, hiện tại lão phu muốn chém đầu của mày đi nhà họ Lăng nhận thưởng”.
“Không biết đầu của thằng này đáng tiền ờ đâu mà có thể đối được một kiện thần khí nhỉ?”
Một lão giả âm trầm đi ra từ chỗ tối.
Trên vai và trên đầu lão ta đậu mười mấy con quạ đen, con ngươi lóe lên vé khát máu!
Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Lão già Quạ Đen?”
Lão già Quạ Đen cười khà khà:
“Công chúa nhỏ của nhà họ Chu đúng không? Yẽn tảm, lão phu không dám đắc tội nhà họ Chu!”
Lão ta duỗi một ngón tay, ngoắc ngoắc Diệp Bắc Minh.
“Nhưng đầu của vị bên cạnh này, tôi muốn mượn dùng một chút!”
Diệp Bằc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bóng chớp trùng điệp!
Ầm ầm!
Một tia sét lấp lóe đánh về phía lão già Quạ Đen!
Chu Hoàng giật nảy mình: “Anh Diệp cấn thận, cảnh giới của lão già Quạ Đen không cao lầm, mới chỉ là cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong”.
“Nhưng lão ta vô cùng giỏi dùng độc, cẩn thận!”
“Ha ha ha, muộn rồi!”, lão già Quạ Đen nhe răng cười, tay áo dài màu đen vung lẻn.
Vù!
Một đám mây đen càn quét, bao phủ Diệp Băc Minh!
Chớp mắt nuốt chửng anh!
Chu Hoàng biến sắc: “Anh Diệp, đừng!”
Lão già Quạ Đen chậc chậc lắc đầu: “Cũng quá đơn giản đi, tôi còn tưởng rằng phiền phức lắm cơ”.
“Thần khí của nhà họ Lăng, lão phu nhất định..;
Lão ta chưa kịp nói xong một câu. Gào gào!
Một tiếng rồng ngảm, một đạo kiếm khí xông ra khỏi đám mây độc!
Xuyên thấu lồng ngực lão già Quạ
Đen!
Con ngươi lão ta co rụt: “Mày…’
“Đây là kịch độc lão phu tâm đắc nhất!”
“Sao mày làm được?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Kịch độc? Cái này á?”
Hít!
Hít sâu một hơi!
Tất cả chỗ mây đen kia bị Diệp Bắc Minh hít vào trong cơ thể!
“Anh Diệp?”
Chu Hoàng bị dọa sợ, gắt gao che miệng.
Lão già Quạ Đen hít ngược một hơi khí lạnh!
Đôi mắt lão ta đỏ bừng, tràn ngập tia máu, gào thét: “Không thế nào! Chẳc chắn không có ai có thế đỡ được kịch độc của lão phu!”
“Dù là cảnh giới Thần Vương, cũng không thế cản…”
Ầm!
Thân thế lão già Quạ Đen đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám sương máu!
Diệp Bầc Minh xoay người rời đi: “Lên đường!”
Chu Hoàng nhìn chằm chằm vào đám sương máu kia, đi theo phía sau anh.
Hai người vừa đi khỏi, lại có hai lão giả chạy ra từ bóng tối.
Lão giá một mắt nghiêm mặt: “Khó trách nhà họ Lăng chịu dốc hết vốn liếng như vậy, bằng lòng lấy một kiện thần khí treo thưởng đầu lâu của người này!”
Lão glả bẽn cạnh nuốt nước miếng: “Lão già Quạ Đen đã chết rồi!”
“Hơn nữa, ông có thấy không, vừa rồi tên kia nuốt hết sương độc của lão già Quạ Đen!”
Lão giả một mắt gật đầu: “Thấy rồi!”
Bồng nhiên.
Lão ta cảm nhận được một luồng sát ý mạnh mẽ khóa chặt mình!
Hơi thở tử vong tràn ngập, lão giả một mắt biến sắc: “Không tốt, đi mau!”
Lão giả bên cạnh hoảng sợ nhìn về bóng tối phía trước!
Rống!
Một tiếng rồng ngâm truyền đến. Chợt thấy.
Trong bóng tối, một con Tổ Long màu đen lao đến, đánh trúng hai người!
Phụt! Phụt!
Hai đám sương máu nổ tung!