Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy La Vãn Vãn đưa tay chống nạnh, một bàn tay còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Sao anh cứ nhìn chằm chằm chị Nhan thế?”

Nhan Như Ngọc cũng hơi nhíu mày lại.

Mặc dù cô ta là một mỹ nữ.

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cũng rất không thoải mái.

La Vãn Vãn quát: “Anh không được phép nhìn chị ấy, muốn nhìn thì phải nhìn tôi!”

“Tôi có chỗ nào thua kém chị ấy chứ?”

“Cho dù là dung mạo, dáng người, thiên phú tập võ, còn có trí tuệ của tôi nữa!”

“Cũng đều không hề thua kém chị Nhan anh biết không?”

Diệp Bắc Minh đau đầu: “Cô trông như củ cải vậy, có cái gì đẹp chứ?”

“Anh nói cái gì?”

La Vãn Vãn tức giận dậm chân.

Nhan Như Ngọc cười khúc khích!

La Vãn Vãn nóng nảy: “Chị Nhan, chị còn cười được sao, nhất định là chị nói cho anh ta biết biệt danh của em!”

Nhan Như Ngọc lắc đầu: “Chị và em cùng nhau đến đây, đây cũng là lần đầu tiên được gặp cậu ta, chị không nói”.

“Vậy tại sao anh ta lại biết được?”, La Vãn Vãn không tin.

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: “Hoá ra cô có biệt danh, là gì vậy?”

“Sẽ không phải là củ cải nhỏ chứ?”

“A!”

La Vãn Vãn sắp điên rồi: “Không được gọi tôi là củ cải nhỏ!”

Nhà họ Giang, trước cửa lớn của tổ miếu.

Một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, hai tay nâng đầu của Giang Sát lên trên cao.

“Lão tổ, Diệp Bắc Minh kia đã nói như vậy…”

Trừ người này ra, tất cả các nhân vật cấp cao của nhà họ Giang đều ở đây.

Cái chết của Giang Sát và Giang La đã làm cho cả nhà họ Giang chấn động!

“Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh thật sự nói như vậy?”

“Cậu ta đúng là to gan, lại dám nói mấy câu đại nghịch bất đạo như giết lão tổ ư?”

Tất cả mọi người nhà họ Giang đều nổi giận, đỏ mặt tía tai.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím quát lạnh: “Thanh Huyền Tông, nên diệt! Diệp Bắc Minh, nên giết!”

“Nên giết!”

“Nên giết!” “Nên giết!”

Sắc mặt một đám người trẻ tuổi nhà họ Giang đỏ bừng, giận dữ cất cao giọng hét lên!

Người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra từng bước, đi đến phía trước tổ miếu.

Người này đúng là gia chủ bây giờ của nhà họ Giang.

Giang Biệt Vân!

Chỉ thấy, Giang Biệt Vân quỳ gối ở trước tố miếu: “Lão tố, ngài đã bế quan hơn ba nghìn năm, bây giờ bên ngoài đã coi nhà họ Giang chúng ta thành cái gì?”

“Thục Nhàn và Kiếm Dung chết ớ trong tay tên Diệp Bắc Minh kia, bây giờ ngay cả hai vị tùy tùng bên cạnh ngài cũng đều bị Diệp Bắc Minh giết!”

“Tên súc sinh này còn dám ăn nói ngông cuồng, muốn đến nhà họ Giang để giết ngài?”

Đôi mắt Giang Biệt Vân đỏ bừng, quỳ trên mặt đất dập đầu: “Lão tổ, cho dù ngài có thế nhịn được cơn giận này!”

“Nhưng con cháu nhà họ Giang tuyệt đối không nhịn được!”

Mấy nghìn người phía sau trăm miệng một lời, hướng về phía tố miếu hét lớn: “Lão tổ, con cháu nhà họ Giang không nhịn được!”

Bịch bịch! Bịch bịch! Bịch bịch!

Mấy nghìn người đồng loạt quỳ xuống.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!

“Cầu xin lão tổ rời núi, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!”

“Tiêu diệt Thanh Huyền Tông, đề cao nhà họ Giang!”

Ngay sau đó.

Cánh cửa tổ miếu chậm rãi mờ ra.

Vèo!

Mấy ngàn ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía không gian tối đen phía sau cánh cửa, khẩn trương đến mức trái tim cũng như muốn ngừng đập.

Dưới ánh mắt của vô số người.

Một lão già chắp hai tay sau lưng, dáng người hơi còng chậm rãi đi tới.

Mái tóc trắng xoá tràn ngập dấu vết năm tháng.

Trên mặt ông ta toàn là những nếp nhăn thật sâu.

Đôi mắt vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Thanh Huyền Tông.

Chỉ là một lão già nhìn như bình thường, lại mang theo một cảm giác áp bách rất mạnh.

Đám người nhà họ Giang ngừng

thờ!

Không ai dám thớ một cái nào.

Người này đúng là Kiếm Thần của nhà họ Giang, Giang Kiếm Trần!

Không biết qua bao lâu, Giang Kiếm Trần mới phun ra một câu: “Diệp Bắc Minh?”

“Giết cậu ta, đâu cần bản tố tự mình ra tay?”

Ngay sau đó.

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: “Kiếm đến!”

Vèo!

Một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong tổ miếu, lơ lửng ở giữa không trung.

Đám người nhà họ Giang ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là một thanh bảo kiếm màu vàng.

“Đây là?”

Giang Biệt Vân quỳ trên mặt đất vô cùng khiếp sợ: “Kiếm Thí Thần?”

Mấy lão già phía sau cũng kích động tiến lên: “Lão tổ, ngài đã luyện thành kiếm Thí Thần rồi sao?”

Giang Kiếm Trần thản nhiên gật đầu: “Bế quan ba ngàn năm, cuối cùng đã luyện thành!”

“A!”

Đám người nhà họ Giang kích động đến mức cả người run rấy, hít sâu một hơi lạnh!

Nhà họ Giang vốn là ờ Đại Lục Thượng cổ, nhưng sau đó gia tộc suy bại, lại bị kẻ thù đuổi giết.

Rơi vào đường cùng mới chạy trốn tới Đại Lục Chân Võ!

Kiếm Thí Thần!

Thanh kiếm trấn tộc của nhà họ Giang, không ngờ đã được lão tố rèn thành công.

“Ba ngàn năm, hôm nay hãy thử độ sắc bén của nó đi!”

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: “Cách đây trăm ngàn dặm, hãy lấy đầu của Diệp Bắc Minh!”

Hào khí tận trời, không gì sánh nổi!

Ầm!

Kiếm Thí Thần giống như là sống lại, trực tiếp lao ra khỏi nhà họ Giang!

Nó lao thắng lên trời xanh như một cây cầu vòng vát qua trời, xông thắng một mạch lên cao hàng chục ngàn mét!

Cùng lúc đó.

Vô số tông môn và thế lực đều cảm nhận được lực lượng của kiếm Thí Thần, đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời cao!

Ở sâu trong nhà họ Lăng.

Mười mấy nhân vật cấp cao đang tập trung một chỗ, thảo luận về Thanh Huyên Tông và Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK