“Được!”
Tiểu Độc Tiên không chút do dự cắt ngón tay, nhỏ ra một giọt máu.
Cô ấy vẽ vài đường khế ước vào không trung.
Ông lão Thiên Độc thấy thế, cắn răng nhỏ ra một giọt máu, máu của cả hai người hòa lẫn vào nhau.
Ầm!
Khế ước nô lệ hoàn thành.
Mặt mày ông lão Thiên Độc xám xịt như tro.
Ầm ‘âm ‘âm!
Bổng nhiên, mặt đất rung chấn kịch liệt như xây ra động đất.
Sáu trong điện Chân Võ, một ký hiệu phóng vút lên cao, cả không gian chấn động mãnh liệt.
Sở Vị Ương biến sắc: “Không hay rồi, trận chiến giữa Diệp Bắc Minh và Vô Thủy Kiếm Hoàng đã ánh hưởng đến trận pháp dưới điện Chân Võ!”
“Cấm địa Luân Hồi sắp mở ra trước thời hạn rồi!”
Sau đó.
Sở VỊ Ương không hề chần chừ truyền âm cho các trưởng lão khác.
Đám người ông lão mặc áo tang nghe được truyền âm bèn bay lên trời cao, đi thẳng tới nơi sâu nhất điện Chân Võ.
Một lát sau, giọng ông lão mặc áo tang vang lên: “Mời mười nghìn người đứng đầu Thiên Báng chuẩn bị sẵn sàng!”
“Bởi vì biến cố nên cấm địa Luân Hồi đã mờ ra trước thời hạn!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vô sô’ người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về hướng giọng nói vọng tới, sâc mặt bọn họ tối hơn nhiều.
Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú, hô hấp hơi dồn dập: “Cấm địa Luân Hồi mở ra rồi, sư phụ, liệu mọi người có thể sống lại thật không?”
Trong đám đông, mắt Mộ Dung Tinh đỏ ngầu, vô cùng kiên định: “Sư phụ, sư đệ… con chắc chắn sẽ hồi sinh mọi người!”
“Cấm địa Luân Hồi, mở ra!”
Giọng ông lão mặc áo tang vừa dứt, tất cá mọi người sục sôi.
Ngay sau đó.
Trên bầu trời điện Chân Võ xuất hiện một hư ánh ngọn núi hùng vĩ.
Nó trông rất mờ ảo, sức mạnh của không gian dao động mãnh liệt.
“Ngọn núi này là?”
Ngay khi nhìn thấy ngọn núi kia, Diệp Bắc Minh sững sờ.
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiếu Độc Tiên liếc mắt nhìn nhau.
Những người tu võ ngoài điện Chân Võ thấy ngọn núi đó đều xung phong lao tới chồ cấm địa Luân Hồi như người điên.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Bọn họ lũ lượt bị nổ tung, chỉ có một số ít người tu võ thành công chạy vào cấm địa Luân Hồi.
“Chuyện gì thế này?”
Rất nhiều người tu võ đang muốn thử sức đều biến sắc hoảng hốt chứng kiến cảnh đó.
Ông lão mặc áo tang cười khẩy nói: “Hừ!
Không phải là mười nghìn người đứng đầu Thiên Bảng mà cũng muốn mạnh mẽ xông vào ư?”
“Quả thật là ké không biết tự lượng sức mình!”
“Lão phu nhắc nhở một câu, chỉ có người có tên trên Thiên Báng mới có tư cách bước vào cấm địa Luân Hồi!”
“Những kẻ khác nếu muốn xông vào thì lão phu cũng chắng ngăn cản, nhưng phải xem liệu các ngươi có bị sức mạnh của cấm địa Luân Hồi loại trừ hay không!”
Vừa dứt lời, đám người tu võ vốn đang sung huyết như được tiêm máu gà.
Lập tức im lặng.
Ngay sau đó.
Sáu người trẻ tuổi bốn nam hai nữ bay tới.
Sắc mặt Vũ Thiên Tuyệt tối sầm: “Đứng thứ sáu Thiên Báng, Tư Đồ Vấn Thiên!”
“Đứng thứ năm Thiên Bảng, Vũ Sư Thiếp!”
“Đứng thứ bốn Thiên Bảng, Dư Khôn!”
“Đứng thứ ba Thiên Bảng, Cuồng Chiến!”
“Đứng thứ hai Thiên Bàng, Dao Cơ!”
“Đứng thứ nhất Thiên Bàng, Lý Thất Dạ!”
Tất cả mọi người kinh hãi.
Khí tức trên người Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn và Cuồng Chiến đều ở cánh giới Tạo Hóa.
Sức ép tỏa ra từ người họ khiến người ta nghẹt thở.
Khí tức của Dao Cơ và Lý Thất Dạ lại sâu không thể nào đong đếm.
Ngay khi sáu người kia xuất hiện, bọn họ chỉ thoáng nhìn sang cấm địa Luân Hồi một lượt.
Sau đó.
Cá sáu người đều tập trung nhìn vào Diệp Bẳc Minh.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Có yêu khí!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cám giác của cậu đúng rồi, cả sáu người này đều là Yêu tộc!”
Diệp Bầc Minh kinh ngạc: “Sáu người đứng đầu Thiên Bảng đều là Yêu tộc sao?”
“Nhưng thực lực đều là cảnh giới Tạo Hóa mà!”
Ánh mât Cuồng Chiến đầy sắc bén, lạnh lùng nói: “Cậu chính là người được gọi là ông vua không ngai, đệ nhất thiên hạ hả?”
Bâu không khí yên lặng.
Ai ai cũng nghe ra sự khiêu khích nồng nặc mùi thuốc súng trong giọng nói đó.
Anh ta cao tới ba mét, vóc người vạm vỡ, là phần tử hiếu chiến trời sinh.
Nếu không cũng chẳng mang tên Cuồng Chiến rồi.
Bổng nhiên.
Diệp Bắc Minh chợt bùng nố, anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vào đầu Cuồng Chiến.
Chuyện xày ra quá bất ngờ khiến mọi người ngây sững.
Chuyện gì thế?
Sắc mặt Cuồng Chiến trầm xuống: “Chán sống hả!”
Nhưng anh ta lại không sử dụng vũ khí mà tung một quyền đáp lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Rầm!
Cuồng Chiến gào thét giận dữ, anh ta chẳng thế nào ngăn cán được đòn đánh kia.