Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồng đen hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, nếu tôi có thể cứu người mà cậu muốn cứu thì sao?”

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “õng cũng không biết tình huống của người mà tôi muốn cứu như thế nào, ông có thể cứu được ư?”

Rồng đen tức giận nói: “Nhóc con, tôi là thần thú!”

“Người mà cậu muốn cứu là con người đúng không?”

“Không sai!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Rồng đen vô cùng cao ngạo: “Vậy thì đúng rồi, cho dù con người bị thương như thế nào”.

‘Trúng độc, hoặc là thọ mệnh khô kiệt”.

“Chỉ cần một giọt máu của tôi là có thể khả khôi phục, gia tăng mấy chục ngàn năm thọ mệnh”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng có tác dụng có lớn như vậy ư?”

“Nếu đan điền bị hao tổn cũng có thể chữa trị sao?”

“Ha ha”.

Rồng đen cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn anh.

Căn bản lười giải thích!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Nhóc con, đây là rồng! Thần thú đó!”

“Một giọt máu có thể đắp lại cả cơ thế!”

“Đừng nói là đan điền bị phế đi, cho dù là cả người bị phế đi, chỉ cần còn lại một hơi, máu rồng đều có thể cứu sống được!”

“Cậu đã quên mất trái tim rồng mà cậu lấy được kia sao, nó đã giúp cơ thể cậu tăng lên khủng bố như thế nào?”

Diệp Bắc Minh thuận miệng nói một câu: “Hình như cũng không tăng lên nhiều lâm”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả giận nói: “Nhóc con, nếu không phải nhờ máu rồng tăng lên, cậu cho rằng cơ thể cậu có thể chịu đựng được lực lượng tôi bộc phát ra sao?”

“Toàn bộ đều là dựa vào máu rồng và cường độ cơ thế cậu, mới có thể làm cho tôi bùng nổ, giết được kẻ địch mạnh hơn mấy cảnh giới”.

“Nếu là người bình thường, bản tháp vừa mới bùng nổ, thân thể hắn ta đã không chịu nổi mà nổ mạnh rồi!”

Diệp Bắc Minh lập tức hiếu ra.

Thì ra là thế!

Ngay sau đó.

Ánh mắt anh ngưng tụ lại: “Rồng đen, nếu đã như vậy, tôi cần của mười giọt máu của ông!”

Ánh mắt rồng đen có chút khinh thường, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con loài người, cậu coi máu của tôi là cải trắng sao?”

“Mười giọt? Ha ha, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Không cho? Vậy tôi đi đây”.

“Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ cho ông cơ hội lần này, ông hãy suy nghĩ cho kỹ!”

“Lựa chọn cho tôi mười giọt máu, hoặc là tôi sẽ lập tức rời đi”.

Sắc mặt rồng đen trầm xuống: “Nhóc con loài người, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ cho cậu mười giọt máu chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thứ nhất, ông phát ra tiếng rồng gầm để thu hút tôi đến đây, chẳng lẽ chỉ để chơi thôi sao?”

“Thứ hai, ông bị trận pháp bao vây, không thể rời đi, chắc cũng cần trợ giúp đi?”

“Thứ ba, nếu tôi đã đến đây, ông lại cần sự trợ giúp của tôi!”

“Chẳng lẽ tôi không thể yêu cầu thứ mình đang cần sau?”

Trong đôi mắt của rồng đen hiện ra vẻ bất ngờ.

Long tộc rất thông minh!

Nhưng rồng đen không dự đoán được Diệp Bắc Minh lại thông minh đến thế.

Nó nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Nhóc con, không thể không nói cậu rất thông minh, thật sự rất thông minh!”

“Cậu lại có thể đoán ra mục đích của tôi, cậu tên là gì?”

Giọng nói của anh vang lên: “Diệp Bắc Minh!”

“Được, Diệp Bắc Minh!”

Rồng đen gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, không nói mấy lời vô nghĩa với cậu nữa!”

“Tôi chỉ còn sống được nhiều nhất là ba ngày, may mắn ông trời cho tôi một cơ hội, khiến Long tộc không đến mức bị diệt sạch!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có ý

gì?”

Sắc mặt rồng đen vô cùng ảm đạm: “Đây là việc riêng của Long tộc, cậu chỉ cần đáp ứng tôi đưa một thứ này đến tay Long tộc hoàn hảo không tổn hao gì!”

Diệp Bắc Minh chần chờ: “Rốt cuộc là cái gì?”

Rồng đen hừ lạnh một tiếng:

“Cậu chưa đồng ý, tôi sẽ không nói cho cậu”.

“Cậu hãy nghĩ cho kỹ, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ cho cậu mười giọt máu!”

“Cậu có thể dùng nó để cứu mười người!”

Diệp Bắc Minh không hề chần chờ: “Được, tôi đồng ý với ông!”

“Không suy nghĩ một chút sao?”

Rồng đen cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩtới Diệp Bắc Minh lại thắng thắn như thế.

“Không cần!”

Rồng đen cười to, vẻ mặt thưởng thức nhìn Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, tốt lắm, Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu tôi!”

Ngay sau đó.

Rồng đen đột nhiên hét to: “Diệp Bắc Minh, cậu có bằng lòng trở thành đệ tử của tôi, nhận truyền thừa Long tộc không?”

Diệp Bắc Minh ngây người.

Truyền thừa Long tộc?

Đây là thứ nghịch thiên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cậu còn do dự cái gì nữa?”

Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Đệ tử nguyện ý!”

“Bắt đầu từ hôm nay, người sẽ là vị sư phụ thứ 101 của con!”

Rồng đen cười to hỏi: “Ha ha ha ha, hay lắm nhóc con, sao cậu lại có nhiều sư phụ như thế?”

Diệp Bắc Minh giải thích: “Đồ nhi từng có 99 vị sư phụ cường giả tuyệt thế, bọn họ đã truyền thụ võ nghệ cho đồ nhi ờ Côn Luân Hư!”

“Sau đó con còn bái thêm một vị sư phụ tuyệt thế thứ một trăm nữa, cho nên bây giờ người là vị thứ 101!”

“Thì ra là thế!”

Rồng đen gật đầu: “Đồ nhi ngoan, đây là mười giọt máu mà vi sư đã đồng ý với con!”

Ngay sau đó.

Trong cơ thế rồng đen, mười giọt máu đỏ bay ra.

Bên trong mỗi một giọt máu rồng đều ấn chứa lực lượng sinh mệnh mênh mông!

Cùng lúc đó.

Sắc mặt rồng đen ảm đạm, thân thể cũng trở nên suy yếu!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Rồng đen sư phụ, người làm sao vậy?”

Rồng đen cười: “Bắc Minh, vi sư vốn không còn sống được mấy ngày”.

“Mười giọt máu là tinh hoa sinh mệnh cuối cùng của vi sư, khi đưa hết toàn bộ cho con, vi sư sẽ chết trong vòng mười lăm phút!”

“Cái gì?

n

Cả người Diệp Bắc Minh run lên: “Rồng đen sư phụ, mau thu hồi máu lại đi!”

“Không cần!”

Rồng đen lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vi sư chắc chắn sẽ phải chết, chỉ là vi sư vô cùng hối hận”.

“Năm đó lúc rời khỏi Long tộc đã mang bảo bối của Long tộc đi theo”.

“Đến bây glờđã mấy ngàn năm trôi qua, không có vật ấy trấn áp số mệnh của Long tộc, sợ là mấy ngàn năm nay số mệnh của Long tộc đã bị hao tổn nghiêm trọng!”

Rồng đen thét dài một tiếng: “Ta là tội đồ của Long tộc!”

“Đồ nhi, con hãy thay vi sư mang thứ đó về Long tộc, xin lỗi thay vi sư!”

“Vi sư chết cũng không hối tiếc!”

Gào!

Rồng đen rít gào một tiếng.

Sau đó há mồm phun ra một hạt châu tròn trịa toả ra hào quang nóng cháy như mặt trời!

Cho dù Diệp Bắc Minh không biết nó là gì, trong đầu cũng hiện lên hai chữ!

Long châu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK