Tổng cộng giam giữ hai tù phạm!
Một người tóc tai bù xù, cả người đen sì!
Cứ cách mười giây, trên không trung sẽ sinh ra một tia chớp bổ lên trên người người này!
Nhưng người đó lại ngủ say li bì, cứ như những tia chớp đó chỉ đang gãi ngứa cho mình vậy!
Từ Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua người này.
Sau đó ông ta xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người một người phụ nữ: “Diệp Thanh Lam, cảm giác vạn cổ cắn tim rất thống khổ đi?”
“Nếu không sợ bà chết, tôi thật sự hận không thế một ngày dùng 24h để bà hưởng thụ thật tốt!”
Sác mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, hơi thở cực kỳ suy yếu!
Bà ấy trào phúng nhìn Từ Thiên: “Có giỏi thì ông giết tôi đi”.
“Giết bà ư?”
Từ Thiên nở nụ cười: “Nếu giết bà, sao tôi có thế lấy được bí mật của nhà họ Diệp chứ?”
“Diệp Thanh Lam, sao bà phải làm thế chứ, giữ vững bí mật của nhà họ Diệp có lợi ích gì với bà không?”
“Nói cho bổn tọa biết làm thế nào để mở ra bảo khố của nhà họ Diệp, tỏi có thể cho bà được chết thanh thản!”
Diệp Thanh Lam phun ra một búng máu: “Phi, nằm mơ đi!”
Khóe mắt Từ Thiên co rúm: “Một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể dùng phương pháp huyết tế để mớ bảo khố của nhà họ Diệp ra thôi!”
“Nói cho bà một tiếng, vừa rồi bốn tọa đã tự mình ra tay, mang nghiệt chủng trong bụng người phụ nữ kia về!”
“Chỉ tiếc nửa đường có người xông ra quấy rối”.
“Hai người phụ nữ kia và người quấy rối, tất cả đều đã bị cái khe không gian cắn nuốt, có lẽ bây giờ đã chết hết rồi đi”.
Giọng điệu của Diệp Thanh Lam có chút dao động: “ông nói cái gì?”
“Không có khả năng, ông lừa tôi!”
“Nhược Giai và Tôn Thiến không có khả năng chết được!”
“Không có khả năng?”f Từ Thiên lạnh lùng cười.
Trong tay ông ta xuất hiện một viên lưu ảnh thạch, rót lực lượng vào trong.
Hình ảnh hiện lên, đúng là cảnh tượng lực lượng vị diện bùng nổ, không gian sụp đố cắn nuốt người đỡ đầu và Chu Nhược Giai, Tôn Thiến!
Diệp Thanh Lam trừng to mắt: “Không! Sẽ không, sao hai người đó có thể chết đi như vậy được?”
Từ Thiên nhe răng cười: “Bà có tin hay không cũng không quan trọng”.
“Bốn tọa lần này đến đây chỉ đế thông báo với bà một tiếng thôi!”
Ông ta lấy ra một viên lưu ảnh thạch khác.
“Đây chính là cảnh tượng bà bị tra tấn, nếu tôi đưa nó cho Diệp Bắc Minh, bà nói xem cậu ta sẽ có phản ứng gì đây?”
“Căn bản không cần bốn tọa chủ động đi bắt cậu ta, chính cậu ta sẽ tự chạy tới Đại Lục Thượng cố đi?”
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, rít gào: “Từ Thiên, nếu ông dám động vào con tôi, tôi cam đoan nhà họ Từ sẽ chết không có chố chôn!”
Từ Thiên xoay người rời đi: “Hahaha, tôi sợ chắc!”
“Bổn tọa thật sự rất chờ mong, nếu tên súc sinh đó biết bà ở trong này chịu khố sẽ có biếu cảm gì đây!”
“Tiếp tục tra tấn bà ta cho tôi, đừng có ngừng!”
Từ Thiên vừa mới rời đi, phía sau đã truyền đến tiếng kêu thê thảm của Diệp Thanh Lam.
“A!1
Trên quảng trường Tinh Cung quảng, chấn động do Diệp Bắc Minh gây ra còn chưa tiêu tan.
“Đến bây giờ tỏi vẫn không biết tên nhóc Diệp Bắc Minh đó có mị lực chỗ nào!”
“Đúng vậy, nữ thần xinh đẹp như thế kia, một giây trước còn muốn giết Diệp Bắc Minh, giây tiếp theo đã ngoan ngoãn như vậy?”
“Tên nhóc đó rốt cuộc là yêu nghiệt gì?”
Mọi người nghị luận.
Lâm Hi khó hiểu: “Uyển Nhi, Diệp Bắc Minh giết Mục Nguyên, chắc chắn bây giờ Vô Tướng thần cung đã biết”.
“Một khi bọn họ đối phó với Diệp Bắc Minh, cô sẽ đứng về phía ai?”
Nam Cung Uyển không chút do dự: “Tôi sẽ đứng về phía anh ấy!”
Ánh mắt của Tân Lỗi có chút phức tạp: “Uyển Nhi, cô thật sự nguyện ý ờ cùng với cậu ta sao?”
Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ mọng.
Yên lặng gật đầu!
Lôi Bá nhíu mày: “Nam Cung sư muội, nếu cô làm như vậy, chỉ sợ Vô Tướng thần cung sẽ đối phó với gia tộc Nam Cung”.
Nam Cung Uyển trầm mặc.
Đột nhiên, trên không trung vang lên từng tiếng sấm
Một cánh cửa truyền tống xuất hiện, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Tân Lỗi ngây người: “Nhanh như vậy mà người của Vô Tướng thần cung đã tới rồi sao?”
Ánh mắt Nam Cung Uyến co rút lại.
Những người khác ở đây cũng đều nhìn chằm chằm cánh cửa truyền tống đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, cánh cửa truyền tống mờ ra, một tảng đá màu đen bay đến.
Sau đó cánh cửa truyền tống lập tức biến mất.
“Đây là cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Chủ nhân Tinh Cung tiến lên đầu tiên: “Một viên lưu ảnh thạch?”
Ồng ta suy tư một chút, rót một luồng chân nguyên vào trong đó.
Một hình ảnh xuất hiện!
Bối cảnh có chút u ám, chỉ nhìn ra được là ở trong một ngục giam.
Một người phụ nữ bị xiềng xích xuyên qua tay chân!
Một ngọn lửa màu đen dừng ở trên người người phụ nữ, sắc mặt bà ấy lập tức trắng bệch, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Bà ấy điên cuồng giãy giụa, xiềng xích xuyên qua da thịt xé rách miệng vết thương, người phụ nữ đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo!
“Đây là…?”
“ơ? Sao người phụ nữ này lại giống Diệp Bắc Minh vậy?”
“Quả thật rất giống!”