Triệu Lâm nhìn xung quanh, lớn tiếng hét nói: “Mọi người nói xem có phải không”.
“Đúng thế!”
“Đúng thế!”
“Ngụy Yên Nhiên mau lấy đan dưỡng nhan ra đi!”
“Mọi người đều đến vì đan dưỡng nhan, rốt cuộc là cô có không hả?”
Một mình Triệu Lâm khuây động bầu không khí ở hội trường.
Lúc này.
Ngụy Tử Khanh lên tiếng.
Ném ra cọng cỏ cuối cùng đè chết Ngụy Yên Nhiên.
“Ngụy Yên Nhiên, chủ tịch Ngụy mau lấy đan dưỡng nhan ra đi, để mọi người xem sản phấm của công ty dược phẩm Thiên Hương chúng ta đi”.
Ngụy Tử Khanh lớn tiếng hô nói.
Triệu Lâm cười gọi lớn: “Tổng giám đốc Ngụy, chắc không phải cô không có đan dưỡng nhan đấy chứ?”
CÔ ta đã thế hiện rõ ý đô xấu.
Ngụy Yên Nhiên sầm mặt: “Chúng tôi có!”
“Chỉ là vẫn chưa chế tạo ra”.
Lời vừa được nói ra!
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Triệu Lâm cười: “Chưa chế tạo ra? Thì là không có mà!”
“Tổng giám đốc Ngụy, thì ra cô đang nói dối, lừa gạt mọi người”.
Tách tách tách!
Máy ảnh lóe lên.
Chụp hàng loạt bức ảnh!
Ngụy Tử Khanh nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Một tiếng sau, trên mặt báo sẽ có tít lớn.
Chủ tịch Ngụy Yên Nhiên của công ty dược phẩm Thiên Hương tuyên truyền giả về đan dưỡng nhan!
Qua một tiếng nữa, tin tức Ngụy Tử Khanh ngồi lên vị trí chủ tịch công ty dược Thiên Hương sẽ được lên mặt báo.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện đi lên sân khấu.
Ban đầu không ai chú ý đến.
Cùng với bóng người đó đi lên, càng lúc càng nhiều người nhìn qua.
“Là anh ta?”
Ngụy Tử Khanh nhướn mày, có dự cảm không tốt.
Ngụy Yên Nhiên cũng cảm thấy không đúng, vì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía sau lưng cô ta.
Ngụy Yên Nhiên bỗng quay đầu lại!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đứng phía sau cô, nở nụ cười: “Tôi không đến muộn chứ?”
Ngụy Yên Nhiên kích động.
Đôi mẳt đỏ bừng.
Nước mắt trào ra, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, không muộn, không muộn chút nào”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.
Vỗ lên vai cô ta: “Sau đây đế tôi giới thiệu đi”.
“Được!”
Ngụy Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, có cảm giác an toàn chưa từng có.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn Triệu Lâm một cái, quát nói: “Cút xuống!”
“Anh nói cái gì?”
Triệu Lâm liền dựng lông: “Anh biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là…”
Cô ta còn chưa nói hết.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân đạp thẳng lên bụng của Triệu Lâm.
Cô ta lăn xuống sân khấu như chó chết!
“Anh dám đánh tôi? Công ty dược phẩm Thiên Hương các người xong rồi!”, Triệu Lâm phát điên bò dậy, gào thét về phía Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên: “Hôm nay, nếu các người không lấy ra đan dưỡng nhan”.
“Hoặc là đan dưỡng nhan không có hiệu quả, thì tôi sẽ bóc phốt các người trên tạp chí thòi thượng!”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có ý muốn nhìn cô ta thêm một cái.
Trực tiếp lên tiếng: “Đan dưỡng nhan ở chỗ tôi, tôi lười giới thiệu”.
“Một người bất kỳ lên đây, miễn phí dùng thử một viên đan dưỡng nhan!”
Chỉ cần khiến mọi người nhìn thấy hiệu quả của đan dưỡng nhan.
Đều có tác dụng hơn giới thiệu gì
đó!
Giới thiệu cái gì chứ!
Mọi người lập tức yên tĩnh!
Tỏ vẻ hiếu kỳ, chẳng lẽ đan dưỡng nhan thực sự có hiểu quả như quảng cáo sao?
Triệu Lâm cười lạnh lùng một tiếng, nháy mắt.
Lập tức một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm tuổi đi ra: “Để tôi, chẳng phải đan dưỡng nhan của các người có thế khiến người ta trở lại dung mạo tuổi hai mươi sao?”
“Để tôi thử!”
“Được, mời lên sân khấu”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.
Người phụ nữ đi lên sân khấu.
Diệp Bắc Minh bảo người bê một chiếc ghế lên cho cô ta ngồi.
Sau đó, lấy ra một viên đan dưỡng nhan cho người phụ nữ uống.
Sau khi uống xong, dùng một chiếc khăn trắng chùm lên mặt người phụ nữ đó.
“Anh đang làm gì thế?”
Người phụ nữ uống đan dưỡng nhan cau mày.
Diệp Bắc Minh nói: “Để mọi người thấy rõ hiệu quả”.
“Được, tôi cũng muốn xem xem có hiệu quả gì”, người phụ nữ hừ lạnh lùng một tiếng, vốn không tin.
Cô ta và Triệu Lâm đến đây là để vạch trần chuyện lừa gạt đan dưỡng nhan.
Diệp Bẳc Minh bình tĩnh: “Đợi ba mươi phút là được”.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu!
“Rốt cuộc có hiệu quả không?”
“Ba mươi phút, sẽ khiến con người trở lại dung mạo tuổi hai mươi, dù thế nào cũng không thể!”
“Đúng thế, nếu thành công thì chẳng phải là nghịch thiên à?”
Mọi người dưới sân khấu thì thầm bàn tán.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tay Ngụy Yên Nhiên đan chặt với nhau, căng thẳng chờ đợi!
Rốt cuộc đan dưỡng nhan có hiệu quả không, liên quan đến tương lai của cô ta.
Ngụy Tử Khanh cũng căng thẳng, lo lắng xảy ra sự cố, quan sát kỹ từng chút tất cả mọi việc.
Ba mươi phút trôi qua.
Diệp Bắc Minh cho người vén khăn trắng trên mặt người phụ nữ đó!
“A!”
Mọi người dưới sân khấu kinh ngạc, vẻ mặt kinh hoàng.
Suýt suýt suýt!
Tất cả mọi người đều kinh sợ lùi lại phía sau như gặp ma!
“Sao thế?
n
Người phụ nữ đã uống đan dưỡng nhan tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Mặt tôi có vấn đề à?”
Cô ta vội lấy gương trang điểm luôn mang theo mình ra soi.
Khuôn mặt đen xì!
Trông vô cùng bẩn thỉu!
Giống như bị hủy dung vậy!
“A! Mặt của tôi…”
Người phụ nữ kinh hãi hét lớn, giọng run run.
Nguy Yên Nhiên kinh hãi kêu một tiếng: “Sao lại thế này?”
Trái tim căng thẳng của Ngụy Tử Khanh lập tức giãn ra: “Đan dưỡng nhan? Tôi thấy là đan hủy dung thì đúng hơn!”