Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1426: Anh hùng cứu mỹ nhân
Diệp Bắc Minh sửng sốt bèn hỏi: “Sư phụ, người có biết bây giờ cô Nhan thế nào không?”
Thần Chủ Tuyệt Thế lắc đầu nói: “Thần hồn của ta quá yếu nên chỉ có thể cảm nhận được khí tức trong phạm vỉ trăm dặm trở lại thôi!”
“Con bé ở ngay gần đây nếu không ta sẽ không cảm nhận được!”
“Đồ nhi, con phải giúp con gái ta an toàn!”
Thần Chủ Tuyệt Thế vô cùng kích động, thần hồn vặn vẹo.
“Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ không để cô Nhan có việc gì đâu!”, Diệp Bắc Minh nói xong thì rời khỏi nghĩa trang.
“Ả đàn bà này, cô dám đánh tôi à?”
Chu Thực nhìn xuống ngực mình.
ở chỗ trái tim có một miệng vết thương trông rất ghê rợn.
Ngay khỉ hắn ta đang muốn xử Nhan Như Ngọc thì cô ấy bỗng rút ra một con dao đâm hắn ta bị thương.
Mặt mày hắn ta tối sầm, thi triển một thân pháp kỳ lạ đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, bóp chặt cổ tay cô ấy.
“Đỉnh”, con dao rơi xuống đất.
“Buông ra!”
Nhan Như Ngọc giãy dụa.
Chu Thực đưa tay lên bóp ngực cô ấy, Nhan Như Ngọc nghiêng người kịp tránh thoát.
Xẹt xẹt.
Quần áo chỗ bả vai của Nhan Như Ngọc bị xe rách, lộ ra mảng da trắng nõn nà mềm mịn.
Chu Thực nóng người, nhe răng tiến lên: “Em Như Ngọc à, chớ sợ nhé!”
“Đợi khi em tận hưởng được điều kỳ diệu giữa nam và nữ rồi thì sẽ mê cảm giác ấy thôi!”
Nhan Như Ngọc buồn nôn, cô ấy cắn răng nói: “Dù tôi có chết cũng không để anh toại nguyện đâu!”
Cô ấy vung tay ngọc lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu của mình.
Cô ấy định tự vẫn.
Đúng là người phụ nữ mạnh mẽ mà.
Ánh mắt Chu Thực u ám, khí tức cảnh giới
Động Hưập tới.
Nhan Như Ngọc hoảng sợ phát hiện tay mình đứng im giữa không trung, dù dùng cách nào cũng không thể hạ xuống.
Chu Thực từ từ đỉ đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể của cô ấy: “Thơm quá!”
“Tránh ra, tránh ra đi…”, cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run rẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Chu Thực càng lúc càng hưng phấn: “Ha ha ha ha, hét lên đi, dù em có la hét rách họng thì cũng chẳng một ai tới cứu em đâu!”
“Cả thế giới Tam Thiên này đều là phế vật trong mắt tôi đây, vậy ai có thể tới đây cứu em chứ?”
Dứt lời, Chu Thực cúi đầu định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc nhục nhã nhắm mắt lại, nước mắt ào ào tuôn ra như mưa.
“Hu hu hu, không ngờ rằng mình lại rơi vào kết cục như vậy, anh Diệp, anh đang ở đâu chú?”
“Như Ngọc… Như Ngọc sau này không có cách nào dùng cơ thể thuần khiết đến gặp cậu, cũng không còn mặt mũi nào gặp cậu…”
Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
Ram!
Một tiếng nổ vang lên.
Sau đó, giọng nói đầy hoảng sợ của Chu Thực lọt vào tai cô ấy: “Cậu là aỉ?”
Nhan Như Ngọc mở mắt, đúng lúc thấy một bóng lưng đang đứng chắn trước mặt mình.
Cơ thể cô ấy nhẹ run.
Bóng lưng này rất quen thuộc.
“Anh Diệp ư?”
Chủ nhân của bóng lưng ấy từ từ quay đầu lại, kia chính là gương mặt mà cô ấy ngày đêm mong nhớ.
“Cô Nhan, tôi tới không muộn chứ?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi.
Mắt Nhan Như Ngọc lấp đầy bởi những giọt nước mắt, vui vẻ nức nở gật đầu: “Không muộn, anh Diệp tới đúng lúc lắm!”
Diệp Bắc Minh cởi áo khoác phủ lên người Nhan Như Ngọc: “Tiếp theo cứ giao cho tôi!”
Dứt lời, anh nhìn Chu Thực như thể nhìn người chết.
Chu Thực cũng phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh vậy mà chỉ là một người tu võ cảnh giới Chân Lỉnh đỉnh phong thôi.
“Chết tiệt! Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong? Phá chuyện hay của tôi, chết đi!”
Chu Thực nhảy lên, trong tay xuất hiện một thanh thần kiếm màu vàng.
Kiếm khí khổng lồ cuồn cuộn cả trăm mét lao nhanh về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Nhan Như Ngọc hét lên: “Anh Diệp cẩn thận đó, thực lực của hắn ta đang ở cảnh giớỉ Động Hư!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Cảnh giới Động Hư à? Không phải tôi chưa từng giết!”
“Cái gì?”
Nhan Như Ngọc sững sờ.
Lúc này, Diệp Bắc Minh di chuyển, còn chả thèm dùng vũ khí, chỉ vung tay tung quyền.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất vang lên, sáu con hắc long và một con huyết long lao ra từ phía sau lưng anh.
Luồng lực lượng khủng khiếp khiến Chu Thực sợ run người, suýt nữa không cầm chặt
kiếm.
“Đùng đùng đoàng”, tất cả kiếm khí tan rã trong nháy mắt.
Cả người hắn ta bị thiên thạch va trúng, nện mạnh xuống mặt đất như chó: “Cậu chính là anh Diệp của cô ta à?”
Diệp Bắc Minh lười trả lời, định ra tay xử lý Chu Thực.
Bỗng nhiên.
“Súc sinh, cậu dám đánh cậu chủ tôì à?”, một giọng nói trầm khàn vang lên.
Sau đó, một lão già mặc áo xám lưng còn đứng bên cạnh Chu Thực, móc mấy viên đan dược màu đỏ trong ngực ra.
Rồi từ từ đút cho Chu Thưc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK