Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hiếu Thiên lại quỳ trước Diệp Bẳc Minh?

Trời ơi!

Nếu đế người của gia tộc Thượng Cổ khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn kinh mà chết!

Phải biết rằng, Chu Hiếu Thiên là gia chủ nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ đấy!

Cho dù là quỳ một chân xuống, cũng đủ khiến người ta kỉnh hãi nổ mắt!

Mấy năm nay tu vi của ông ta trượt dốc, địa vị không vững chắc.

Có tiếng mà không có miếng, nhưng hôm nay Chu Hiếu Thiên hồi phục, tất cả đều không phải là vấn đề!

Diệp Bắc Minh đỡ Chu Hiếu Thiên đứng lên: “Biết sai mà sửa là được!”

“Tôi kê cho ông một đơn thuốc, ông điều dưỡng một tháng, có thế hồi phục đỉnh phong!”

Chu Hoàng:

Lão Võ:

Vãi!

Còn biết sai mà sửa?

Cậu biết ông ta là ai không?

Chu Hiếu Thiên cười lớn ha ha: “Đúng đúng đúng, thần y Diệp nói đúng lâm!”

“Bắt đều từ bây giờ, chuyện của thần y Diệp chính là chuyện của Chu Hiếu Thiên tôi!”

“Tuy nhà họ Lăng hơi rắc rối, nhưng tỏi có thế ra mặt giải quyết!”

“Còn Võ Đạo Minh…”

Cau mày: “Cũng được, tôi sử dụng một vài mối quan hệ, cùng lẳm là hy sinh một chút!”

Diệp Bầc Minh khẽ gật đầu: “Được”.

Một chữ được là xong rồi?

Nếu là nửa canh giờ trước, Chu Hiếu Thiên nhất định cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngỏng cuồng!

Bây giờ, Chu Hiếu Thiên cho rằng Diệp Bắc Minh có bản lĩnh đế cuồng ngạo!

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, hỏi thăm ông một nơi”.

Chu Hiếu Thiên cười gật đầu: “Thần y Diệp, cậu nói đi”.

Diệp Bắc Minh hỏi thắng: “Các ỏng từng nghe nói đến vùng đất Nhật Lạc không?”

“Vùng đất Nhật Lạc!”

Chu Hiếu Thiên ngấn người.

Chu Hoàng cũng õm cái miệng nhỏ!

Lão Võ không nhịn được run lẽn!

Bầu không trí trong hội trường phòng khách trờ nên quỷ dị!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Nói như vậy thì các người đều biết?”

Chu Hoàng nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh hỏi thảm nơi này làm gì?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi có lý do phải đến đó!”

“Nếu các người biết, nói với tôi là được”.

Chu Hiếu Thiên cau chặt mày, hơi khó xử: “Cậu Diệp, tôi nói với cậu đặc điếm của vùng đất Nhật Lạc trước vậy!”

“Bóng tối, là đặc điếm vĩnh viễn của vùng đất Nhật Lạc!”

“Nơi đó không có quy tắc, tuân thủ luật rừng cá lớn nuốt cá bé, thực lực là tất cả!”

“Những thứ tà ác nhất dưới gầm trời đều hội tụ trong bóng tối, các loại mầm mống tham lam, bá đạo, hung tàn, dâm tà, tội ác đều đang nảy sinh!”

“Cho dù là gia tộc Thượng Cố, cũng không muốn đặt chân đến!”

“Người cảnh giới Thánh Chủ trở xuống tiến vào vùng đất Nhật Lạc chẳng khác gì đi nộp mạng, cảnh giới Thánh Chủ trở lên mới có chút khả năng tự bảo vệ bản thân!”

“Cho dù là lúc tôi ở thời kỳ đỉnh phong, tiến vào nơi đó cũng phải vô cùng cấn thận!”

Nói hết xong một lúc.

Chu Hiếu Thiên nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Thần y Diệp, tôi khuyên cậu, từ bỏ đi!”

Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên: “Cảm ơn đã nhắc nhở, ông nói cho tôi biết vị trí của vùng đất Nhật Lạc đi!”

Đan điền của mấy sư tỷ, chỉ có quả thần Hỏa Tang của vùng đất Nhặt Lạc mới có thề khôi phục!

Kể cả là mười tám tầng địa ngục, anh cũng phải đến một chuyến!

Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng quay sang nhìn nhau.

Chu Hiếu Thiên gật đầu: “Được, tôi nợ thần y Diệp một cái mạng!”

“Vừa hay, tôi có mấy người bạn ở vùng đất Nhật Lạc, ít nhất có thế bảo vệ an toàn cho cậu!”

“Hoàng Nhi, con cầm vật này đi cùng cậu Diệp đến vùng đất Nhật Lạc một chuyến!”

“Còn về bên phía Thanh Huyền Tông, nhà họ Chu sẽ lo ổn thỏa tất cả!”

Về đến Nguyệt Phong, Diệp Bắc Minh nói với mọi người một tiếng.

Mình phải rời khỏi Thanh Huyền Tông, đến vùng đất Nhật Lạc!

Lãnh Nguyệt kéo Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, con chắc chắn chưa? Sợ rằng con vẫn chưa biết sự nguy hiểm của vùng đất Nhật Lạc đảu!”

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Dì Nguyệt, con đã tìm hiểu rồi”.

“Dì yên tâm, con có năng lực tự bảo vệ mình!”

Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Sát Chủ lên tiếng: “Bà yên tâm đi, cậu nhóc này không giống với tưởng tượng của chúng ta”.

Cậu ta là kẻ biến thái!1

Diệp Bẳc Minh chắp tay: “Sát tiền bối, trong lúc tôi không ở Thanh Huyền Tông, mong bà và dì Nguyệt quản lý mọi việc!”

Sát Chủ gật đầu: “Được!”

Diệp Bắc Minh lại nhẳc một câu: “Còn cả mọi người nhà họ Diệp, mọi người Phần Thiên Tông, giúp họ nâng cao thực lực”.

“Không vấn đề!”

Sát Chủ tiếp tục gặt đầu.

Diệp Bắc Minh hơi yẽn tâm: ‘Tỏi đi thăm các sư tỷ đây”.

Đi vào trong phòng.

Mấy người Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào vẫn nằm trên giường.

Ngoài việc không thế tỉnh lại, thì những thứ khác đều bình thường!

Hạ Nhược Tuyết chăm sóc bọn họ, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi vào: “Bắc Minh, các tỷ còn phải nằm thế này bao lảu nữa?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh đã có manh mối rồi”.

Anh nói với Hạ Nhược Tuyết thông tin của vùng đất Nhật Lạc, hôm nay sẽ khới hành đến đó.

‘A?’

Hạ Nhược Tuyết đỏ con mắt: “Anh sằp đi ư?”

“ừm”.

“Em thật vô dụng, nếu không phải thực lực quá yếu, em đã có thế đi cùng anh rồi”, Hạ Nhược Tuyết ôm lấy Diệp Bắc Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK