Diệp Bắc Minh không dừng lại, mạnh mẽ xé ra suốt hai mươi mấy đầu long mạch!
Thấm Thiên Quân đau đến ngất đi, ngân châm trong tay Diệp Bắc Minh rơi xuống.
Làm hắn ta duy trì tỉnh táo!
“Tên này… Thật sự là Sát Thần…”
“Hít hà…”
Dưới đài võ đạo, hàm răng ai nấy cũng run cầm cập, trong lòng tràn ngập sợ hãi!
“Nhớ kỹ, tuyệt đối vĩnh viễn không được đắc tội Diệp Bắc Minh!”
“Sau này, gặp phải người nhà họ Diệp thì nhớ đi đường vòng cho tôi!”
“Thấy người nhà họ Diệp nhớ phải khách sáo chút!”
“Ngàn vạn lần đừng nên đắc tội tên Sát Thần này!”
Một vài lão già sợ hãi, cảnh cáo người của thế lực sau lưng mình.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vô số người, Diệp Bắc Minh đập nát từng tấc cột sống của Thẩm Thiên Quân!
Cuối cùng, trong ánh mắt sợ hãi của hắn ta!
Anh giơ chân, mạnh mẽ giẫm nổ tung đầu hắn ta!
Vù!
Sau lưng anh, Ma Long màu đen gào thét, hấp thu máu tươi của Thẩm Thiên Quân!
Diệp Bắc Minh điên cuồng hét lên: “Tuyệt!”
Nhưng vào đúng lúc này.
“Tuyệt?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Ma tộc chính là Ma tộc!”
“Máu lạnh vô tình, lấy giết chóc làm niềm vui?”
“Năm đó vây quét Thiên Ma tộc quả nhiên là quyết định chính xác!”
Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, trên không trung xuất hiện hơn mười bóng dáng.
Nam nữ già trẻ đều có!
Uy áp vô thượng đè xuống dưới, khiến hô hấp của mọi người đều trở nên cực kỳ khó khăn!
Trong nhóm người này.
Có hai người là bắt mắt nhất!
Một thanh niên đứng chắp tay sau lưng, rất giống quý tộc Thiên Hoàng!
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.
Khoảnh khắc Diệp Thanh Lam nhìn thấy cô gái này, sắc mặt bà khẽ thay đổi!
Vương Quá Giang nhìn thấy đám người này thì lập tức trở nên cực kì cung kính: “Đại nhân, kẻ này tên là Diệp Bắc Minh, là đời sau của tên Diệp Phá Thiên kia!”
“Cậu ta không những giết người của gia tộc tôi, vừa rồi còn hành hạ đến chết đồ nhi của tôi!”
“Thủ đoạn của kẻ này hung tàn, trong cơ thế còn có huyết mạch của Thiên Ma tộc, hôm nay nếu cậu ta không chết, e rằng hậu quả khó mà lường được!”
Sắc mặt của một lão già mặc áo bào xanh trở nên lạnh lùng: “Lão phu đã thấy hết rồi!”
Ánh mắt lão ta rơi xuống người Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu đã biết bán thân mình làm sai điều gì chưa?”
“Năm đó nhà họ Diệp Hoa tộc đã bị phạt, nếu như các người chịu tự kiếm điểm, còn có một chút hi vọng sống!”
“Nhưng biểu hiện hòm nay của cậu thật sự quá khiển chúng tôi thất vọng!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: “Các người là cái thá gì?”
“Hoa tộc đã làm gì, nhà họ Diệp đã làm gì, mà đến phiên các người bàn luận đúng sai?”
“Làm càn!”
Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, duỗi một bàn tay khô héo ra, đè xuống: “Thứ trẻ con còn hôi sữa, quỳ xuống cho lão phu!”
“Mẹ nhà ông!”
Diệp Bắc Minh quát lớn: “Thế giới Cao Võ không phải là nơi mà các người có thế tới, cút về đi!”
“Mày nói cái gì cơ?”
Lão già áo bào xanh tức giận trừng to mắt.
Lực lượng nơi bàn tay càng mạnh thêm ba phần: “Muốn chết!”
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Lão già mặc áo bào xanh cười lạnh: “Hừ, còn dám đánh trả? Không biết tự lượng sức mình!”
Lão ta tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như muốn bóp nát nó!
Răng rắc!
“Á!”
Lão già áo bào xanh kêu lên, bàn tay kia thế mà ầm ầm nổ tung, hóa thành một đám sương máu!
“Mày… chờ chút đã, thanh kiếm này là!”
Lão ta giật nảy cả mình: “Đây là thanh Ma Kiếm kia!”
Những người cùng xuất hiện còn lại cũng chợt phản ứng lại, ánh mắt sôi nổi rơi xuống trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
“Không sai được!”
“Chính là thanh kiếm này!”
“Năm đó, quả nhiên Diệp Phá Thiên đã mang thanh kiếm này ra khỏi Thần miếu!”
Đám lão già này cực kỳ kích động,
Người thanh niên kia thì hơi kinh ngạc!
Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Một lão già hơi mập quát to: “Diệp Bắc Minh, mau giao thanh kiếm này ra!”
“Thanh kiếm này vô cùng hung tàn, năm đó thế giới Thái cổ bị hủy diệt bởi kiếm này, mau giao nó ra để chúng tôi mang về tông môn trấn áp trừ tà!”
“Chỉ cần cậu giao ra thanh Ma Kiếm này, lão phu cam đoan sẽ tha thứ cho Hoa tộc cậu vô tội!”
Mấy lão già đỏ mắt nhìn.
Kích động như vừa phát hiện chí bảo!
Những người tu võ tại chỗ thấp giọng nghị luận.
Đế Khởi La nhíu mày: “Lão tổ tông, lời nói của những người này nghe rất có vấn đề!”
“Nếu thanh kiếm này là ma vật, sao bọn họ lại còn tranh đoạt?”
Đế Vô Danh bị dọa sợ, che miệng Đế Khởi La lại: “Chao ôi, cháu chính là tố tông của ta mà!”
“Tổ tông của ta ơi, đã đến thời điểm này rồi, chúng ta chỉ cần xem thôi, đừng nói chuyện!”
Lão già hơi mập mạp gấp gáp: “Thằng kia, cậu còn do dự cái gì?”
“Nếu cậu giao thanh Ma Kiếm này ra, hiện tại chúng tôi sẽ lập tức huỷ bỏ trừng phạt đối với Hoa tộc và nhà họ Diệp!”