Chương 1346: Thần Đế của Đế tộc Đông Phương
Vù!
Ngay sau đó.
Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng vọt, anh đứng che trước mặt Ly Nguyệt như một tường kiên cố!
Đông Phương Xá Nguyệt đanh mặt: “Diệp Bắc Minh, cặu còn chưa tránh ra à?”
“Bản đế nói cho cậu biết, trúng chiêu này cậu chắc chắn sẽ phải chết, thần hồn cũng không thể may mắn thoát khỏi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chết thì có gì phải sợ?”
“Cậu!”
Đông Phương Xá Nguyệt nổi trận lôi đình: “Được lắm, đã vậy thì cậu chết cùng với cô ta đĩ!”
Cô ta nắm tay lại, sức mạnh tăng lên vài phần!
Chỉ trong nháy mắt, cuồng phong nổí lên, sấm chớp rền vang trên bầu trời hoàng cung Tu La Tộc!
Tựa như tận thế!
Lỵ Nguyệt nhắm mắt lại: “Chồng, anh tránh ra… Người cô ta muốn giết là em…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nguyệt Nhỉ, trừ phí anh chết, bằng không không aí có thể làm tổn thương em!”
“Tiếu sư đệ, mau tránh ra!”
Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng sốt ruột hô lên!
Đáng tiếc Diệp Bắc Minh đã bị sức mạnh hủy thiên diệt địa bao vây, bọn họ không lại gần được!
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh hộc máu, anh quay đầu lại cầm lấy tay Ly Nguyệt!
Cơ thế gần như đã đến cực hạn, song vằn không hề lui bước!
Sâu trong đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên sự tuyệt vọng và ghen ghét mãnh liệt!
“Diệp Bắc Minh, cậu thắng!”
Sức mạnh khủng khiếp biến mất!
Đông Phương Xá Nguyệt lại treo biểu cảm
lạnh nhạt lên trên mặt.
Mọi cảm xúc biến mất, cô ta khôi phục lại phong thái Nữ Đế cao quý: “Nếu cậu thích cõ ta như vậy thì ở bên cô ta cả đời đi!”
“Còn sư tý của cậu, tôi mang đi!”
Cô ta vung tay lên.
Bốn người Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng biến mất!
Diệp Bắc Minh tiến lên, ngăn cản Đông Phương Xá Nguyệt: “Nằm mơ, để các sư tỷ của tôi lại!”
“Long Tổ, đí ra!”
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên, chín ma long màu đen xuất hiện sau lưng anh!
Còn có một con Long Tổ màu đỏ như máu đâm thủng đại điện hoàng cung, nhìn xuống từ trên cao!
Ngón tay anh động đậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt!
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nhìn
anh: “Muốn giết tôi? Chưa đủ!”
Cô ta giơ hai ngón tay lên, ‘keng’ một tiếng!
Đông Phương Xá Nguyệt kẹp được kĩếm Càn Khôn Trấn Ngục, thanh kiếm buộc phải dừng giữa không trung!
Rồi búng tay một cái, Diệp Bắc Minh bay ngược ra xa!
“Huyền Giới, Đế tộc Đông Phương, tôi chờ cậu!”
Trong khoảnh khắc cô ta xoay người lại, một khe hớ không gian thình lình xuất hiện!
Cô ta bước vào bên trong!
“Đông Phương Xá Nguyệt! Sư tý!”
Diệp Bắc Minh gào lên, kiếm khí chém về phía khe hờ không gian.
Biến mất!
Sớ Sớ kỉnh ngạc không thôi: “Đế tộc Đông Phương, cô ta là người của Đế tộc Đông Phương!”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, đôi mắt trán đầy tơ máu: “Sở sờ, cô biết lai lịch của Đế tộc Đông Phương à?”
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Diệp Bắc Minh, Sờ Sớ sợ thót tỉm!
“Đế tộc Đông Phương là một trong mười Đế tộc của Huyền Giới, thế lực cực kỳ khủng bố!”
“Tôỉ từng nghe nhắc đến cái tên Đỏng Phương Xá Nguyệt ấy rồi, hẳn là một trong những Thần Đế của Đế tộc Đông Phương hiện nay!”
“Anh Diệp, anh may mắn thật đấy!”
“Nếu Thần Đế muốn thì có thế hủy dĩệt nhà họ Sở trong nháy mắt!”
“Anh chọc giận một vị Nữ Đế mà vẫn còn sống sót!”
Mặt Sở Sở đỏ bừng, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khó tin: “Anh Diệp, rốt cuộc anh có quan hệ gì với cô ta?”
“Anh xem thường tôn nghiêm của Nữ Đế như thế mà cô ta lại không giết anh?”
Diệp Bắc Minh cau mày!
Anh trở lại bên cạnh Ly Nguyệt, giữ ổn định cho vết thương của cô ta.
Sau khi xác định cô ta không gặp nguy hiếm đến tính mạng, anh nhìn về phía nữ hoàng Tu La, hỏi: “Tiền bối, mẹ của tôi ớ đâu?”
Nữ hoàng Tu La lắc đầu: “Mấy ngày trước
cô ấy bảo các sư tỷ của cậu ở lại hoàng cung Tu La chờ cậu”.
“Sau đó bỏ đi một mình, hình như đi tìm bố cậu”.
“Cụ thể đi đâu thi bọn tôi cũng không biết”.
Diệp Bắc Minh rất lo cho an nguy của bố mẹ mình.
Hơi thở của hai người họ đồng thời biến mất, đó không phải là dấu hiệu tốt!
“Tiểu Tháp, có thể tìm được nơi hơi thờ của bọn họ biến mất không?”
“Có thể!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói, rồi ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm.
Một lát sau, ông ta nói: “Tìm được rồi nhóc!”
Sau khi trở lại gia tộc Đông Phương, Đông Phương Xá Nguyệt đi thẳng vào nơi sâu nhất trong Đế Cung.
“Phụt!”
Cô ta hộc máu, máu tươi ngưng tụ thành
một bóng người máu!
Tâm ma lạĩ xuất hiện!
“Ha ha ha, Đông Phương Xá Nguyệt, cô có tiếng là mạnh mẽ quyết đoán cơ mà?”
“Vì sao lại không giết được một con kiến hôi cảnh giới Thiên Huyền?”
Đông Phương Xá Nguyệt tung một chường: “Cút đi!”
Tâm ma vỡ nát!
Ngay sau đó.
Lại hiện ra!
“Ha ha, cô đừng lừa chính mình nữa!”
“Sau khi cậu ta chiếm được cơ thế của cô thì cô thích cậu ta rồi à?”, tâm ma cười.
“Mi dám ơhỉ bána bản đế? Chết đỉ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK