TÔ Thanh Ca không ngừng run lên: “Cậu… cậu Diệp…”
“Kinh mạch chân tay của tỏi đứt hết, cậu có thể cứu tôi ư?”
Kể cả bác sĩ giỏi nhất nhà họ Tô cũng không thế chữa được cho người bị đứt hết kinh mạch chân tay.
Cô ta còn cho rằng cả đời sẽ là một phế nhân, không ngờ còn có hy vọng!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Có thể”.
Tô Thanh Ca không hề do dự: “Được, tôi sử dụng cơ hội lần thứ hai!”
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lấy ra mấy cây kim châm, trực tiếp cầm vào trong cơ thế của Tỏ Thanh Ca.
Sau đó, lại cho cô ta uống mấy viên đan dược màu đỏ!
Một luồng sức sống cường mạnh chảy trong cơ thế Tô Thanh Ca.
Tô Thanh Ca rên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên đỏ bừng.
Hơn nữa cơ thể có cảm giác kỳ lạ, giống như có đôi tay đang vuốt ve!
Rất dễ chịu, rất đắm đuối!
Cúi đầu nhìn, đúng là Diệp Bắc Minh đang xoa bóp đôi chân của cô ta.
“A!
Cô ta kêu lên theo bản năng, rồi ngấng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, càng thêm xấu hổ.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh dừng lại, tay vần nắm chân của Tô Thanh Ca: “Mười tám năm trước, cô từng trúng độc
à?”
Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu Diệp… làm… làm sao cậu biết?”
Diệp Bắc Minh giữ nguyên tư thế cầm chân của cô ta, cô ta vô cùng xấu hố.
Toàn thân tê dại, hai chân khẽ run
ray.
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Cô vốn có thiên phú học võ rất tốt, nhưng vì lần trúng độc dó, dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn!”
“Lại thêm mấy năm nay, cô dùng thuốc điều dưỡng”.
“Không những không có chuyến biến tốt, ngược lại còn làm độc tính của tất cả thuốc tắc trong kinh mạch, nếu không phải gặp được tôi, cả đời này của cô đừng nghĩ đến tập võ nữa”, anh khẽ lắc đầu.
Nghe đến đây, trái tim của Tô Thanh Ca đập điên cuồng.
Cô ta hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Cậu Diệp, cậu nói vậy có ý gì?”
“Cái gì mà nếu không phải gặp được cậu? Cậu…”
“Chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi ư?”
Diệp Bẳc Minh trả lời: “Thôi vậy, cứu người cứu đến cùng, lần này coi như tôi tặng cô”.
“Trong cơ thể cô có kinh mạch ở một số chỗ cần lưu thông, cho nên… đắc tội rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh giơ tay về phía đùi của Tô Thanh Ca!
Điếm trúng một huyệt đạo!
“ừm!”
Tỏ Thanh Ca khẽ hừ một tiếng.
Tay của Diệp Bắc Minh tiếp tục hành động, điếm đến chổ bên dưới cách rốn năm phân.
ở đó là…
Trái tim của Tô Thanh Ca cũng sắp ngừng đập, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm, cắn môi đỏ!
Khoảnh khắc ngón tay của Diệp Bắc Minh tiếp xúc với cơ thế của cô ta, Tô Thanh Ca cảm thấy trong cơ thể có dòng điện nhanh chóng chạy qua!
Dâng trào từng đợt liên tiếp!
Cơ thế cỏ ta run lẻn dữ dội.
Bất giác tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh!
Giữ lại!
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Tô, cô yên tâm, không phải tôi sàm sỡ cô”.
“Mà kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, bây giờ phần lớn độc tố đều tập trung ở vị trí dưới đan điền”.
“Cũng chính là… chỗ đó của cô…”
“Bây glờ, tỏi phải đả thông chỗ đó mới có thể bài trừ độc cho cô!”
Ánh mắt của Tô Thanh Ca hơi mơ màng: “Cậu… cậu Diệp…”
Trong đầu tỉnh táo lại một chút, buông tay Diệp Bắc Minh ra.
Ngón tay anh điếm mấy cái liên tiếp.
Hai chân của Tô Thanh Ca kéo căng!
Trái tim đập mạnh điên cuồng, khuôn mặt trở nẽn đỏ bừng bừng.
Một lát sau, cuối cùng Diệp Bắc Minh bỏ tay khỏi chồ đó, sau đó điểm nhẹ mấy cái ở bụng cỏ ta.
Cơ thế Tô Thanh Ca run lẽn, phun ra một ngụm máu đen!
Liền sau đó.
Cô ta cảm thấy thoái mál dề chịu chưa từng có.
Đan điền vốn tĩnh lặng mười mấy năm, lại cũng có phản ứng!
“Tôi… tôi hồi phục rồi ư? Đan điền của tôi hồi phục rồi ư?”
Nước mắt lập tức trào ra, cô ta vui mừng phát khóc.
Nhào vào lòng Diệp Bâc Minh: “Cảm ơn, cậu Diệp, cảm ơn cậu!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện nhỏ thôi”.
Khuôn mặt Tô Thanh Ca đỏ bừng.
Diệp Bẳc Minh phản ứng lại: “Khụ khụ, cô đừng hiếu lầm, tỏi khỏng có ý đó”.
“Tôi hiếu!”
Tô Thanh Ca vội nói, nhớ lại cảm giác kỳ lạ vừa nãy, toàn thân lại tê dại.
Cô ta do dự một lát, bỗng lên tiếng: “Cậu Diệp, tôi vẫn còn cơ hội thứ ba phải không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, cô muốn dùng luôn bây giờ à?”
Tô Thanh Ca hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định: “Đúng thế!”
“Cô nói đi”.
“Tôi muốn cậu Diệp tháo mặt nạ xuống, cho tôi nhìn mặt của cậu!”
“Cái gì?
Diệp Bầc Minh cau mày: “Cô chẳc chắn chứ?”