Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ma thú ở các cấp bậc khác cũng nhiều đến mức không thể đếm

xuể…”

“Trời ạ!”

Da đầu của người trong cung Thương Khung run lên, cả người run rẩy.

“Lũ ma thú này điên hết rồi hay sao vậy?”

Có người nuốt nước miếng một cái.

Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không trở nên nặng nề: “Mấy chục ngàn năm qua, con người và ma thú chưa từng xâm nhập vào lãnh địa của đối phương”.

“Chuyện hôm nay đúng là vô cùng quái dị, chúng ta cứ đến đó xem sao đẫ rồi bàn tiếp!”

Cùng lúc đó, Tinh Cung, trong phòng Nhan Như Ngọc.

Mặt La Vãn Vãn trắng bệch chạy vào: “Chị Nhan, không ốn rồi!”

Nhan Như Ngọc cười cười: “Sao thế, chuyện gì khiến củ cải nhỏ của chúng ta sốt ruột quá vậy?”

La Vãn Vãn không thể cười nổi: “Chị Nhan, cảng Tê Vân xuất hiện làn sóng ma thú!”

“Làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố, cùng với ngọn sóng biến cao hơn trăm mét!”

“Có hơn chục ngàn con ma thú cấp mười hai!”

“Cung chủ và các trưởng lão khác đều đi tới cảng Tê Vân rồi!”

Nhan Như Ngọc ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đi, đến xem thử!”

Nhà họ Cổ, trong sảnh lớn.

Cổ Tuyền ngồi đó, mấy chục thần y thay nhau kiếm tra một lượt.

Sau đó lại tập trung bàn bạc với nhau đâu đó mười lăm phút đồng hồ.

Cuối cùng.

Một ông lão thay mặt mọi người chắp tay nói: “Chúc mừng cổ lão, hỏa độc trong cơ thể cô cổ Tuyền đã đươc loai trừ”.

Ánh mắt Cố Thông Thiên trở nên nghiêm túc.

Cổ Tuyền hết sức kinh ngạc!

Bên cạnh, mẹ cổ Tuyền lại thốt lên: “Cái gì? Thần y Chu nói thật ư?”

Thần y Chu nghiêm túc gật đầu: “Bà Cổ, nếu như một mình lão kiểm tra thì có thể sẽ sai lầm”.

“Nhưng có rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau kiếm tra một lượt, sau đó chúng tôi mới đưa ra kết luận!”

“Nên chắc chắn không thế sai được!”

Ánh mắt ông ta trờ nên nặng nề nhìn Cổ Thông Thiên: “Cổ lão, cầu xin ông hãy nói cho chúng tôi biết!”

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà lại có y thuật nghịch thiên đến thế!”

Cổ Tuyền Nhi nuốt nước bọt một cái: “Ông nội, anh ấy không gạt cháu…”

Cố Thông Thiên nghiêm túc gật đầu: “Thằng nhóc này, quả nhiên không phải ké tầm thường”.

Chu thần y như tóm được một cọng cỏ, vội hỏi: “Thằng nhóc? Ý của Cổ lão là… Thằng nhóc ư?”

“Đó là, một thanh niên trẻ hả?”

Cô Thông Thiên mỉm cười: “Chu thần y đừng hỏi sâu quá, cảm ơn mọi người đã kiếm tra cho Tuyền nhi”.

“Người đâu, dẩn Chu thần y và mọi người đi nhận thưởng đi”.

“Haỉz!”

Thở dài một tiếng, sau đó Chu thần y mới không cam tâm rời đi.

Một người vội vàng xúc động nhào tới, bị sẩy chân ở cửa.

“Thưa ông, xảy ra chuyện rồi, cảng Tê Vân bùng lên làn sóng có tới mấy chục ngàn con ma thú…”

Cậu nói cái gì?”

Cố Thông Thiên xoẹt cái đứng dậy: “Tất cả cao thủ của nhà họ cổ mau theo lão phu đến cảng Tê Vân!”

Các thế lực khác nghe kế về thú triều ở cảng Tê Vân cũng cùng nhau kéo tới.

Bấy giờ, cả cảng Tê Vân đều bị yêu thú vây quanh.

Điều khiến con người ta khiếp sợ là, bức tường sóng cao hơn trăm mét ập đến gần cảng Tề Vân, sau đó bất ngờ dừng lại.

Như thác nước chảy xuôi xuống!

Một giây sau đó.

Một cái xúc tu khống lồ của bạch tuộc vươn ra, chộp tới chỗ Tôn Thiến!

Chu Nhược Giai gầm lên: “Không được làm tốn thương Tôn Thiến!”

Tay cầm kiếm chém tới, khoảnh khắc va chạm với xúc tua!

Thì thần kiếm trực tiếp văng ra xa, một sức mạnh đè nén xuống,

Chu Nhược Giai trực tiếp đứng yên ở đó.

“Nhược Giai!”

Mặt Tôn Thiến biến sắc, cầm thanh bảo kiếm chấn trước mặt Chu Nhược Giai: “Nếu chết thì chúng ta cùng chết!”

“Cô ta… Quan trọng với cô lầm hả?”

Đằng sau bức tường nước có một giọng nữ vang lên.

Lời đó khiến cả cảng Tề Vận lặng ngắt như tờ!

Cả ma thú trên mặt biến cũng thôi rít gào, yên tĩnh lại trong nháy mắt!

Bầu không khí cực kỳ quái dị!

Tôn Thiến kinh ngạc, xúc tua này còn biết nói nữa hả?

Nhưng cô ta vần gật đầu: “Nhược Giai là chị em tốt của tôi, sống chết có nhau!”

Rầm!

Bức tường nước chợt di chuyến, chủ động tách ra một khe hở.

Bên trong xuất hiện một con bạch tuộc khổng lồ, to hơn trăm mét.

Ánh sáng chợt lóe, con bạch tuộc biến mất!

Ở đó chỉ còn một cô gái tuyệt sắc với dáng người ma mị, da thịt trắng noãn!

“Ngươi… Ma thú hóa hình thành công? Thành tinh rồi!”

Một ông lão của Cự Kình Bang rùng mình kinh hoàng!

Mọi người ở đó, bao gồm cả mấy cảnh giới Thánh Chủ của Cự Kình Bang cũng trừng lớn hai mắt, như gặp phải ma quỷ gì vậy!

Cả Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không dám tin!

“Bốn tọa có cho ngươi nói chuyện hả?”

Sắc mặt cô gái xinh đẹp kia không hề có chút cảm xúc nào.

Giơ tay lên chỉ một cái!

Một ánh sao bắn vào mi tâm của ông lão Cự Kình Bang nọ, lập tức xuyên qua hộp sọ của ông ta!

“Bang chủ!”

Người Cự Kình Bang sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không có chút máu nào!

Trần Huân Nhi xúc động: “Bố ơi, bang chủ Cự Kình Bang đã chết rồi”.

“Thù của anh trai đã báo được

rồi!”

Trần Đại Dũng xúc động gật đầu: “Đúng đúng đúng, cuối cùng cũng chết rồi”.

Cô gái xinh đẹp kia nhướng mày, sát ý lập tức bùng lên trong cơ thế.

Chờ đã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK