Đạm Đài Yêu Yêu tỉnh lại: “ồ, tiểu sư đệ, tại sao chị lại ở chỗ này?”
Tất cả những gì vừa xảy ra, cô ấy đều không nhớ rõ.
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh hơi kỳ lạ.
Nhưng anh không muốn khiến chị Tiểu Yêu đau lòng nên cười nói: “Chị Tiểu Yêu còn nhớ đến đâu?”
Đạm Đài Yêu Yêu nhớ lại: “Chị chỉ nhớ mình bị giam giữ trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài, sau đó tiếu sư đê em đến cứu chi”.
“Chuyện sau đó… hình như chị té xỉu, không có ấn tượng”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, để em dần dần nói với chị sau”.
“Chị Tiếu Yêu, chị vẫn còn rất yếu, em dẫn chị đến một chỗ nghỉ ngơi”.
Đạm Đài Yêu Yêu dường như nhớ ra cái gì đó: “Những sư tỷ khác đâu?”
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Các chị ấy đi mà không nói một lời, em cũng không tìm thấy họ”.
Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: “Không tốt, kế hoạch đã bắt đầu”.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy dựng: “Kế hoạch gì ạ?”
Đạm Đài Yêu Yêu cười cười: “Tiếu sư đệ, chị còn có chút việc phải làm, đi trước nha”.
Bóng dáng cô ấy lóe lên, lao ra khỏi sơn cốc, nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp, bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Yêu Yêu bỏ đi!
“Còn nửa ngày nữa là sang ngày mai, thử lại lần nữa xem có thể cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên không đi”.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Trực tiếp ra tay!
Thất bại hết lần này đến lần khác!
Mệt lả!
Mồ hôi đầm đìa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhìn nổi: “Nhóc, cậu đừng mơ tưởng hão huyền”.
“Với thực lực hiện tại của cậu, có thể xê dịch kiếm Trấn Ngục nửa mét đã rất kinh khủng rồi”.
“Cậu muốn sử dụng nó, hoàn toàn là không thể”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không cam lòng, một bảo bối lớn như vậy đang ở trước mặt mà không thể sử dụng”.
“Nếu tôi có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục, đừng nói là Ngụy Thần
Đế!”
“Cho dù là Thần Đế chân chính tới, không mượn sức mạnh của ông, tôi cũng có năng lực đánh một trận!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhưng cảnh giới của cậu mới chỉ dừng lại ở Thánh cảnh mà thôi”.
“Muốn lay động được kiếm Trấn Ngục rất khó khăn!”
Diệp Bắc Minh cẳn răng: “Sự thành do người, thử thêm vài lần nữa!”
Nuốt xuống mấy viên đan dược Đế phẩm, anh tiếp tục bước lên.
Thất bại!
Thất bại…
Tiếp tục thất bại!
“A!”
Thất bại khoảng chừng hơn một trăm lân, máu khắp người Diệp Bắc Minh sôi trào.
Sau lần thứ 179 vắt kiệt sức lực, anh nắm lấy kiếm Trấn Ngục: “Mở ra cho ông!”
Ống tay áo trên hai cánh tay ầm ầm nố tung, gân xanh nối lên.
Ong!
Toàn bộ sơn cốc chấn động như đang xảy ra động đất.
Bên trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Trấn Ngục, thế mà thật sự nhấc nó lên.
“Trời ạ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: “Nhóc, cậu… thế mà thành công!”
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, hai tay nối đầy gân xanh.
Cánh tay không ngừng run rẩy!
Như thế lúc nào cũng có thế nố tung!
Kiếm này nặng cả ngàn tỷ tấn!
Kiếm này khoáng đạt khí phách!
Kiếm này cổ xưa thần bí! Suốt mười giây.
Diệp Bắc Minh không thế kiên trì được nữa.
Tiếng “loảng xoảng” thật lớn vang lên, kiếm Trấn Ngục rơi trên mặt đất.
“Hộc! Hộc! Hộc!”
Diệp Bắc Minh há to miệng thở phì phò, cả người gần như mất hết sức lực.
Đế nâng kiếm Trấn Ngục lên, anh đã tiêu hao hết sức lực toàn thân!
Tiếng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc, bản tháp chỉ có thể nói một câu, trâu bò!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không được, mặc dù có thế glơ lên”.
“Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn mười giây”.
“Mười giây thì đủ làm cái gì chứ? Không đủ để giết kẻ địch”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm mặt lại: “Sai!”
“Sai?”
“Nhóc, kiếm Trấn Ngục ở không gian bên trong tháp Trấn Ngục, chỉ cần cậu nghĩ, nó sẽ có thể ra ngoài”, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị.
“Thử suy nghĩ xem, lúc cậu đang chiến đấu với kẻ địch!”
“Đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, kiếm Trấn Ngục xuất hiện, chém xuống một kiếm!”
“Ai có thể đỡ được một kiếm này?”
“Mà một kiếm này chỉ cần một giây!”
“Cậu có thể ra tay mười lần!”
Hai mắt Diệp Bác Minh tỏa sáng: “Có thế nháy mắt giết chết Thần Đế không?”
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường: “Thần Đế tính là thứ rác rưởi gì?”
“Cho dù là sư phụ của cậu đến cũng chưa chắc đón được một kiếm này!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sư phụ tôi đâu có yếu đến thế chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Lại sai!”
Diệp Bắc Minh:
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: “Là do kiếm Trấn Ngục quá mạnh mẽ!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp động đậy: “Đù…”
Tinh Cung hôm nay cực kỳ náo nhiệt, vô số khách khứa bước đến, gần như muốn đạp hư cửa lớn của Tinh Cung.
Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Nhan Như Ngọc.
Nhưng người được thảo luận nhiều nhất lại là Diệp Bắc Minh!
“Diệp Bắc Minh kia thật sự khủng bố như thế sao?”
“Đương nhiên là thật, lão phu tận mắt chứng kiến Thái Thượng trưởng lão của Thương Khung cung bị kẻ này giết trong chớp mắt!”
Một lão già mở miệng, nhớ lại tất cả cảnh tượng ngày hôm qua, khóe mắt không ngừng co rúm lại.
‘Hít hà!”
Rất nhiều người hít ngược khí lạnh!
“Thực lực của Diệp Bắc Minh này thật sự quá kinh khủng!”
“Câu ta thât sư là Ma tôc ư?”
“Bất kế có phải là Ma tộc hay không, Thương Khung cung đã hạ lệnh truy nã Diệp Bắc Minh rồi!”
“Không chỉ là Thương Khung cung, các tông môn đỉnh cấp như Thần Long giáo, Bổ Thiên giáo cũng đang truy tìm tung tích của người này!”