Trong nháy mắt hóa thành một con chim đỏ như lửa, bỏ chạy về phương xa.
Người đỡ đầu giống như là thuấn di, một bước đi đến trên bầu trời trên người Chu Tước Tôn Giả.
Sau đó túm lấy cổ Chu Tước Tôn Giả: “Người đỡ đầu đại nhân, Chu Tước biết sai rồi, cầu xin ngài…”
Người đỡ đầu mỉm cười: “Thái độ không tệ, mượn một thứ của bà để dùng”.
ông ấy tiện tay bắt lấy lông vũ của Chu Tước Tôn Giả, rút ra toàn bộ!
“Đừng mà…”, Chu Tước Tôn Giả bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Người đỡ đầu chỉ dùng mười giây đã rút hết tất cả lông vũ của Chu Tước Tôn Giả ra: “Đồ nhi, đây là Chu Tước vũ!”
“Ngoại trừ dị hỏa ở trong trời đất này ra,
bất kỳ loại lửa nào cũng đều không thế phá hủy nó”.
“Vâng, sư phụ!”
Diệp Bắc Minh nhìn xem lông Chu Tước trong tay, vô cùng kích động.
Một giây sau, người đỡ đầu đuối kịp Bạch HỔ Tôn Giả.
Bạch Hổ Tôn Giả có tính khí nóng nảy, hóa thành nguyên hình, sau đó chín cái đầu phun ra một luồng ánh sáng vàng về phía người đỡ đầu!
Ầm! Ầm! Ầm…
Người đỡ đầu đưa tay tung ra từng quyền, đánh nát tám cái đầu của Bạch Hổ Tôn Giả.
Bạch Hố Tôn Giả nằm rạp trên mặt đất, run run rấy rẩy: “Đại nhân, tha mạng…”
Người đỡ đầu mỉm cười: “Tôi không giết cậu, chỉ mượn một thứ để dùng thôi”.
Bạch Hố Tôn Giả sợ hãi như muốn khóc: “Tôi có thể không cho mượn được không?”
Phập!
Người đỡ đầu trực tiếp thọc bàn tay vào trong bụng Bạch Hổ Tôn Giả, bắt lấy gan hổ lôi ra.
“Đồ nhi, đây là gan của Bạch Hổ, vât đai bố!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người: “Sư phụ, con cảm thấy người còn ngông cuồng hơn con nhiều…”
Sư phụ ra sao thì đồ đệ như thế!
Diệp Bắc Minh cảm thấy.
So sánh với sư phụ, mình đúng là người lương thiện nhất trên thế giới này!
Người đỡ đầu hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, đủ cho con học là được!”
Sau đó ông ấy chuyến ánh mắt, rơi lên trên người Huyền Vũ Tôn Giả.
Huyền Vũ Tôn Giả hóa thành bộ dáng một lão già, quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, trên người của tôi không có thứ gì tốt
cá…
Người đỡ đầu thản nhiên nói: “Sống mấy trăm ngàn năm, nội đan của ông cũng không tệ lắm”.
Khuôn mặt già nua của Huyền Vũ Tôn Giả trong nháy mắt cứng ngắc.
“Tự ông đưa ra hay là đế ông đây phải tới lấy?”, người đỡ đầu nói.
“Đại nhân, ngài cầm lấy đi…1
Huyền Vũ Tôn Giả há miệng, phun ra một viên nội đan màu vàng.
Người đỡ đầu cầm lấy nội đan, trực tiếp ném cho Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, đón lấy!”
Anh hoàn toàn ngây người: “Sư phụ trâu bò quá…”
Đột nhiên.
Sắc mặt người đỡ đầu ngưng tụ, nhìn về phía một phương hướng nào đó!
“Sao vậy?”
Mọi người ở đây đều ngây người, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của người đỡ đâu!
Rỗng tuếch, không có cái gì cả!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nhóc con, không gian dao động, không gian dao động rất mạnh!”
“Có người đến!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ai?”
Một giây sau.
Không gian ờ phương hướng mà người đỡ đầu nhìn nổi lên sóng gió kịch liệt.
Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, thế mà một vùng không gian đó lại bị xé ra một vết rách!
Người đỡ đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía vết nứt không gian: “ồ, mấy người cũng tới sao!”
Ba lão già đi ra từ đó!
Một người có sắc mặt vàng như nến, gầy như que củi!
Một người người mặc áo bào tím, cõng một thanh thần kiếm!
Một người mặc trường bào màu đen, phía dưới trường bào rỗng tuếch, thế mà lại không có hai chân!
Đôi mắt lão già gầy như que củi lạnh như băng: “Tới thì sao chứ?”
Người đỡ đầu bình tĩnh nói: “Quên ước định năm đó rồi sao?”
“Trong vòng triệu năm, thế giới Cao Võ không được phép nhúng tay vào chuyện ở thế giới Chân Võ!”
“Còn chưa tới triệu năm mà mấy người đã dám làm trái với lời thề?”
Lão già mặc áo bào tím buồn cười lắc đầu: “Quy tắc là do cường giả tạo ra!”
“Người đỡ đầu, nếu triệu năm trước là thời kỳ mạnh nhất của ông, ba người chúng tôi còn kính ông ba phần!”
“Nhưng sau trận chiến ấy, cảnh giới của ông đã tụt xuống, đã sớm không mạnh bằng thời kỳ đỉnh cao năm đó rồi!”
Lão già không có hai chân mặc áo bào đen khinh miệt mở miệng: “Nói nhảm với ông ta nhiều như vậy làm gì?”
“Ba người chúng ta cùng nhau đánh, biết đâu lại có thể giết được ông ta?”
Nhưng vừa dứt lời, ở phương xa đã truyền đến một giọng nói: “Ai nói chỉ có một mình ông ấy đến?”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh co vào một chút: “Đây là…”
Một giây sau.
Một người đàn ông trung niên đi tới.
Diệp Bắc Minh kích động: “Dược Vương sư phụ!”
Dược Vương Quỷ Cốc!
“Đồ nhi, còn có ta nữa!”
Bóng người thứ hai đi ra.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Kiếm Thánh sư phụ!”
Giọng nói thứ ba vang lên!
“Đồ nhi, ta cũng tới!”
“Còn có ta nữa, đồ nhi!”
“Bắc Minh, đã lâu không gặp!”
Bóng người thứ tư, thứ năm, thứ sáu…