Chương 1709: Tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt
Tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở ngay trên người mình mà?
“Tiểu Tháp, ông đến từ vùng đất Thiên Tuyệt à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp chỉ nhớ được sau một cuộc đại chiến, cơ thể của bản tháp hoàn toàn vỡ nát!”
“Thần hồn quả thực đã trôi nổi trong một không gian hỗn độn rất lâu, sau đó bị mang ra ngoài!”
“Có lẽ… Nơi đó đúng là vùng đất
Thiên Tuyệt!”
“Vậy tôi còn phải đi không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng cười: “Ha ha ha ha, nhóc, đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi!”
“Vùng đất Thiên Tuyệt có rất nhiều vặt báu bị bỏ lại đó sau cuộc chiến giữa các vị thần!”
“Trong số những phần thưởng bản tháp đưa cho cậu, có một phần là bản tháp lấy từ vùng đất Thiên Tuyệt!”
“Bản tháp có thế đảm bảo, chỉ cần
cậu đi vào vùng đất Thiên Tuyệt, chắc chắn cậu sẽ đạt được cơ duyên cực lớn mà đời này chưa từng gặp được!”
Thấy vẻ mặt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái.
Chủ Luân hồi cười khẽ: “Sao? Không dám đi à?”
Diệp Bắc Minh nói một cách bình tĩnh: “Tôi có gì mà không dám?”
“Được!”
Chủ Luân Hồi giơ tay lên, một chiếc mặt nạ màu tím xuất hiện trong tay ông ta: “Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra ở vùng đất Thiên Tuyệt, sợ rằng đã có nhiều thế lực chú ý đến nơi này!”
“Cậu giữ lại chiếc mặt nạ này mà dùng, bản tọa không muốn cậu chưa mang được hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục về đã chết trong tay người khác trước?”
Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lấy mặt nạ rồi xoay người rời đi.
Đột nhiên.
Anh dừng lại: “Ngoại trừ sư tỷ của tôi, tôi còn muốn một người nữa!”
“Ồ? Nói đi”.
Chủ Luân Hồi hết sức bình tĩnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Đông Phương Xá Nguyệt!”
Chủ Luân Hồi nở nụ cười: “Cô ta là đệ tử của bản tọa, cũng chỉ là một sản phầm thất bại!”
“Một kẻ vô dụng mà thôi, cho cậu!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh xoay người rời đi.
Cửa đại điện từ từ khép lại!
Giọng Chủ Luân Hồi chậm rãi vang lên: “Tiếu tử, đừng khiến bản tọa thất vọng!”
Vừa đi ra khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, ông ta nói thật sao?”
“Tòi là người Luân Hồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khả năng cao là thật!”
Lòng Diệp Bắc Minh trùng xuống: “Người Luân Hồi là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Luân Hồi tức là người vẫn còn lưu giữ dấu ấn của kiếp trước!”
“Cậu có thiên phú nghịch thiên, tu võ cực kỳ lợi hại, có khả năng là bởi vì giữ lại
thiên phú từ kiếp trước?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Kiếp trước?”
Đột nhiên.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, anh như bắt được cái gì đó!
“Tiếu Tháp, ông nói xem, liệu kiếp trước tôi có phổi là chủ nhân đẫu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy người.
Ngay sau đó ông ta mỉm cười chột dạ: “Nhóc, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
“Chủ nhân đầu tiên của tôi vô địch khắp trên trời dưới đất, nếu cậu là chuyển thế của anh ta!”
“Tòi chắc chắn sẽ nhận ra cậu ngay lập tức, vì thế cậu không phải chuyến thế của anh ta!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Vậy sao?”
“Nếu tôi thật sự là người Luân Hồi, vậy thì kiếp trước của tôi là ai?”
Anh là người hiện đại, nhìn thấy nhiều tin tức trên mạng.
Cho nên không quá ngạc nhiên về
thuyết luân hồi chuyến thế.
Cho dù có thể người Luân Hồi hay không, anh vằn là Diệp Bắc Minh!
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng: “Chúng ta đi thôi!”
Đông Phương Xá Nguyệt đi đến với bộ váy trắng tinh.
Cô ta cố gắng buộc chặt đai lưng, nhưng vẫn không che được phần bụng hơi nhô lên của mình!
Thấy Diệp Bắc Minh nhìn bụng mình.
Đông Phương Xá Nguyệt liếc anh một cái: “Tôi dẫn cậu đến vùng đất Thiên Tuyệt!”
Nói rồi, cô ta đi ra ngoài cốc Luân Hôi.
Tốc độ của hai người họ rất nhanh, đi thẳng đến vùng đất Thiên Tuyệt.
Dọc đường dí, đâu đâu cũng là lệnh truy nã!
Hơn một nghìn tông môn treo giải thưởng cực cao.
Dù chỉ biết tin tức về anh thì cũng có thể được thưởng một triệu nguyên thạch!
“Thiên Đạo Tỏng, Vũ Cực Tông, Sát Minh… Ha ha!”
Ánh mât của Diệp Bắc Minh cực kỳ
lạnh lẽo.
Anh lấy mặt nạ tím ra, chậm rãi đeo lên mặt!
Cuối cùng cũng đến vùng đất Thiên Tuyệt!
Khí tức hồng hoang phả vào mặt?
Khoảng không bên trên vùng đất Thiên Tuyệt bị bao phủ bởi sự hỗn độn, thậm chí còn không nhìn thấy ánh sao?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Nhóc, chính là nơi này!”
“Khí tức của trận chiến giữa các vị thần! Năm xưa bản tháp đi ra từ nơi này!”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Tiểu Tháp, ông chắc chứ?”
“Chác chắn!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu cấp bách: “Một số mảnh nhỏ của tôi ở trong vùng đất Thiên Tuyệt!”
“Nhóc, cậu nhất đinh phải tìm được chúng!”
Diệp Bác Minh đang định trả lời.
Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt bỗng vang lên bên tai: “Tại sao?”
Diệp Bắc Minh hoàn hồn, nhìn cô ta
với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao gì cơ?”
Đông Phương Xá Nguyệt vân gíữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, từ cô ta toát lên khí chất xa cách không cho phép người khác lại gần!
Cô ta cắn môi, ánh mắt tràn đây phức tạp: “Sư phụ nói với tôi rồi, cậu…”
“Ngoại trừ sư tỷ của mình, cậu còn cố V đòi ônq ấy… Đưa tôi cho cậu?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK