Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lão già chậm rãi đi vào Thiên Quân Lâu, trong miệng ngậm một cảy xì

gà.

Trên người mặc bộ âu phục thời Trung cổ, không hề hòa hợp với tất cả mọi người ở đây!

Nhả ra một vòng khói!

Toàn thân Diệp Bắc Minh run lẽn: “Giáo Phụ sư phụ? Tại sao người lại ở chỗ này?”

Người tới chính là nhị thập thất sư phụ của Diệp Bẳc Minh, Giáo Phụ!

Ông ta mỉm cười: “Có chút việc quay về địa bàn Côn Luân một chuyến, vừa vặn đi ngang qua!”

‘Đồ nhi, con tiếp tục, sư phụ ủng hộ

con!”

“Ta muốn xem xem, tên già này có dám ra tay hay không!”

Lý Thanh Liên trầm mặt: “Lão già, đừng cho rằng tôi sợ ông!”

Giáo Phụ nhếch miệng cười, nhả ra một vòng khói: “ông có sợ tôi hay không không sao cả, tôi vẫn còn 98 anh em, nếu không đề tôi gọi bọn họ qua đây cùng nhau luyện tập?”

Lý Thanh Liên lạnh lão nhìn Giáo Phụ: “Xem như ông lợi hại!”

‘Đồ nhi, chúng ta đi!”

Nói xong, Lý Thanh Liên dẫn theo Chu Huyền, muốn rời đi.

Diệp Bẳc Minh lạnh nhạt lên tiếng: “Ông có thế đi, nhưng Chu Huyền, để lại!”

“Anh ta… nói cái gì?”

Mộ Thiên Thiên không nhịn được mà nhìn sang, trái tim tạm dừng một giây!

Anh ta điên rồi sao?

Sư phụ Chu Huyền đang ở đây đấy!

Lý Thanh Liên này thực lực kinh khủng đến dọa người!

Hoàng triều Đại Chu tuyệt đối không có cường giả đáng sợ như vậy!

Diệp Bắc Minh còn có lá gan bảo Chu Huyền ở lại?

Tạch!

Đám hoàng thất quý tộc như Bát Vương gia đồng loạt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sắc mặt không ngừng thay đổi.

“Cậu nói cái gì?”

Lý Thanh Liên cũng sững sờ, không thế tưởng tượng nối nhìn Diệp Bắc Minh.

Chợt.

Khuôn mặt Lý Thanh Liên trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo như truyền ra từ trong hầm băng: “Diệp Bắc Minh, cậu coi lão phu là không tồn tại sao?”

“Nếu tôi muốn dẫn đồ nhi của tôi đi, cậu có thể làm gì?”

Hơi thở uy hiếp đánh úp lại!

Giáo Phụ quát lên một tiếng lớn: “Cút mẹ ông đi, đồ nhi của tôi đang nói chuyên, Lý Thanh Liên ông là cái thá gì?”

Một giây sau.

Ầm ầm!

Tất cả mọi người ở đấy đều cảm nhặn được một cổ uy áp ngập trời nghiền ép xuống!

Như là núi Thái Sơn đè nặng.

Tại hiện trường, chỉ có Diệp Bẳc Minh, Lý Thanh Liên, Chu Huyền, Mộ Thiên Thiên, đám Diệp Chính Đức còn đứng.

Những người khác đều bị dọa đến nằm sấp xuống!

Ngay cả Bát Vương gia cũng nằm rạp trên mặt đất như chó chết, khõng thế động đậy.

Sằc mặt Bát Vương gia vô cùng hoảng sợ!

Trên trán Lý Thanh Liên nổi gân xanh: “Giáo Phụ, ông thật sự muốn đánh nhau?”

“Ông đây nào có nhiều thời gian lảm nhảm như vậy?”

Giáo Phụ không hề do dự, trực tiếp ra tay!

Một cổ chân nguyên vận chuyến quanh đầu ngón tay ông ta, đánh về phía Lý Thanh Liên!

Lý Thanh Liên điên cuồng gào thét: “Lão già, tôi không đế yên cho ông đâu!”

Lý Thanh Liên đấm ra một quyền, va chạm với dòng khí bộc phát ra từ đầu ngón tay Giáo Phụ!

Ầm!

Lý Thanh Liên bay ra ngoài, lui lại vài chục bước.

Giáo Phụ vẫn đứng tại chỗ, rít một hơi xì gà, bình tĩnh nhả một vòng khói: “Chỉ vạy thôi?”

Những người khác hoàn toàn thay đổi ánh măt nhìn về phía sư phụ của Diệp Bắc Minh.

Khóe mắt Lý Thanh Liẽn co rút: “Giáo Phụ, ông… đột phá? Làm sao có thế!”

“Khụ khụ…”

Phụt!

Phun ra một bãi máu đen.

“Sư phụ!”

Chu Huyền kêu to.

Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nối: “Nhị thập thất sư phụ rốt cuộc đến cảnh giới nào rồi?”

Vừa rồi, nhị thập thất sư phụ tùy tay đánh một chiêu, thế mà khiến Lý Thanh Liên bị thương nặng!

Giáo Phụ mỉm cười: “Chờ con đến rồi sẽ biết thôi, bây giờ có thế làm chuyện của con rồi”.

Diệp Bắc Minh glơ ngón tay cái lẻn: “Sư phụ uy vũ!”

Đôi măt anh trầm xuống, rơi xuống người Chu Huyền: “Chu Huyền, tao không có ác ý với mày, mày giao ra Thiên Quân Lâu là được”.

Chu Huyền thiếu chút nữa tức ói máu!

Như vậy còn không có ác ý?

Đường đường là Thái tử Đại Chu, thế mà bị Diệp Bẳc Minh giẫm dưới chân!

Hung hăng vả vào mặt hắn ta ngay trước đám đông!

Như vậy là không có ác ý ư?

Chu Huyền chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét: “Đù má!”

Thế nhưng, sư phụ của hẳn ta không phải là đối thủ của sư phụ Diệp Bâc Minh, hắn ta chỉ có thế nén giận đáp: “Được!”

“Mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, Thiên Quân Lâu chính là tài sản của Diệp Bắc Minh!”

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Nhìn Diệp Bắc Minh một cách đầy sâu sắc!

Thái tử gia cũng đành chịu thua!

Diệp Bẳc Minh hài lòng gật đầu: “Mấy người có thế đi rồi”.

Đôi mẳt Lý Thanh Liên hiện lên vẻ sắc lạnh: “Đồ nhi, chúng ta đi!”

Chu Huyền vỏ cùng khõng cam tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp con một lần!”

Lý Thanh Liên lạnh nhạt nhìn hân ta: “Con còn muốn như thế nào?”

Khuôn mặt Chu Huyền đỏ bừng, gắt gao siết chặt nắm tay, vô cùng bực bội mở miệng: “Sư phụ, xin người hãy ra tay xóa bỏ ký ức của những người ở đây đi!”

“Thật sự là quá mất mặt!”

“Con không muốn đế bọn họ nhớ về Thái tử Đại Chu đã từng bị người khác giầm dưới chân!”

“Nếu những người này ghi nhớ chuyện đó, sơ tâm võ đạo của đồ nhi… sẽ phế đi!”

Toàn thản Chu Huyền đều đang run

rẩy.

Đế nói ra những lời này cần dũng khí rất lớn!

Nhưng hắn ta không thể không nói.

Lý Thanh Liên nhíu mày, thiên phú của Chu Huyền rất tốt.

Nếu như sơ tâm võ đạo của Chu Huyền phế đi, quả thực rất đáng tiếc.

Lý Thanh Liên nhìn về phía Giáo Phụ: “Tôi muốn xóa bỏ ký ức của những người này, ông sẽ ngăn cản sao?”

Giáo Phụ tùy tiện lắc đầu: “Chỉ cần ỏng không ra tay với đồ nhi của tôi, ông giết sạch bọn họ cũng chẳng sao cả!”

Sắc mặt những người còn lại biến

đổi!

Không phải là muốn giết người diệt khấu chứ?

Lý Thanh Liên gật đầu: “Được!”

Lý Thanh Liên ra tay, từ trong cơ thể bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK