“Người đã già, đã chán ghét suốt ngày phải chém chém giết giết”.
“Nhưng bảy giờ xem ra, người trong giang hồ không muốn sống yên ổn lắm”.
“Nhà họ Diệp chúng ta chỉ muốn được bình an, nhưng người ngoài căn bản không cho chúng ta cơ hội được bình an!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Ông ngoại có ý gì?”
Diệp Nam Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, nếu muốn loại chuyện này không xảy ra nữa, một mình cháu mạnh thôi là không có ích lợi gì!”
“Nhất định phải đế mọi người cùng nhau mạnh lên, đợi đến khi chúng ta có được thực lực bảo vệ mình mới sẽ không kéo cháu lui lại!”
“Hôm nay là chúng ta may mắn, nhưng sau hôm nay thì sao?”
“Cháu cần thành lập thế lực của mình!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “ông ngoại nghĩ rất giống cháu!”
Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, làm phiền dì tuyên bố với bên ngoài một chút!”
“Từ hôm nay trở đi, Diệp Bắc Minh cháu chính là chủ nhân của Thanh Huyền Tông!”
“Nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc lớn số một Thanh Huyền Tông!”
“Phần Thiẽn Tông có thể tìm một dãy núi ờ trong Thanh Huyền Tông để khai tông lập phái, trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông!”
Y Thượng Khôn kích động đến mức cả người run rấy: “Vâng!”
Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn hạng ba ở Côn Luân Hư, bây giờ lại được trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông?
Cá vượt Long Môn!
Lãnh Nguyệt ngây người!
Sát Chủ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một chút!
Hai người lại nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương!
Hành động lần này của Diệp Bắc Minh.
Quả quyết!
Dứt khoát!
Độc tài!
Căn bản không cần thương lượng cùng mọi người!
TÔI nói tôi là chủ nhân của Thanh Huyền Tông, vậy tôi sẽ là chủ nhân!
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Minh Nhi, còn có mấy gia tộc lớn…”
Diệp Bằc Minh cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Ân, nhà họ ô đã hủy diệt!”
“Ngoại trừ nhà họ Lãnh và gia tộc phía sau Sát tiền bối, thông báo cho chủ nhân những gia tộc khác tới thần phục, ký kết khế ước thần hồn!”
“Nếu không, diệt!”
Những người phụ trách sáng lập ra các gia tộc lớn của Thanh Huyền Tông tụ tập một chỗ.
“Một giờ trước đó, tháp Phù Đồ đã sụp đổ!”
“Diệp Bẳc Minh đi ra từ bên trong tháp Phù Đồ!”
“Lão quỷ Hắc Sơn cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”
“Ân Hồng Mai cũng chết, toàn bộ nhà họ Ân bốc cháy một cách khó hiếu, hóa thành một mảnh tro tàn!”
“Nửa giờ trước đó, ô Đạo Sinh, ô Đạo Hành chết!”
“Toàn bộ nhà họ ô cũng nối lửa, nhà họ ô bị hủy diệt…”
Nghe hạ nhản bẩm báo từng tin tức, đám người bị dọa đến mức hít khí lạnh!
“A!”
“Diệp Bắc Minh muốn nghịch thiên sao? thế mà lại tiêu diệt nhà họ ô và nhà họ Ân?”
“Sao có thể!”
Mấy lão gia chủ cảm thấy lạnh cả người.
Cho dù là tin tức nào cũng có thể khiến bọn họ kinh ngạc đến chết!
Bây giờ nhiều tin tức như thế cộng lại, trong lòng tất cả gia chủ ở đảy đều nổi lên sóng to gió lớn!
Những gia chủ này ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, nhưng lại không dám nói một điều xấu nào về Diệp Bắc Minh!
Tĩnh mịch!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
“Lão gia, xảy ra… xảy ra … xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đột nhiên, một hạ nhân hoảng sợ xông tới, phá vỡ hiện trường yẽn tĩnh.
Vèo!
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm tên hạ nhân này: “Sao vậy? Nói!”
“Mấy vị gia chủ, Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão truyền tin tức đến, bắt đầu từ hỏm nay Diệp Bắc Minh sẽ kế nhiệm vị trí chủ nhân của Thanh Huyền Tông!”
“Lãnh Nguyệt trưởng lão nói, ngoại trừ nhà họ Lãnh, nhà họ Lục, nhà họ Tô ra!”
“Hoặc là lựa chọn ký kết khế ước thần hồn thần phục Diệp Bắc Minh, hoặc là diệt tộc!”
Nhà họ Lục chính là gia tộc phía sau Sát Chủ.
Hắn ta vừa dứt lời.
Chuyện này…”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Ánh mắt già nua của đám người đột nhiên co vào, hiện lên một vẻ kiêng kị thật sâu!
Tỏ Trường Phong chắp tay: “Chư vị, tôi về trước đây!”
“Chuyện này…”
Mọl người đều ngây ra.
“Thật sự phải để Diệp Bẳc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông sao?”
“Tổ tiên của chúng ta sáng lập ra Thanh Huyền Tông đã được mấy chục ngàn năm, chẳng lẽ cứ phải chắp tay nhường cho người khác như vậy?”
“Đúng thế! Tên nhóc đó mà làm tông chủ, còn muốn chúng ta ký kết khế ước thần hồn?”
“Thật sự là quá đáng!”
Mấy lão già nối giận lôi đình.
“Ha ha, nếu chỉ đơn giản như vậy đã
Đột nhiên, một lão già cười lạnh một tiếng.
“Ông Vương?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một lão già ngồi trên ghế bành, từ đầu đến cuối sắc mặt đều lạnh nhạt.
Vương Càn Dương!
Gia chủ của một trong mười gia tộc sáng lập – ông Vương!
Giờ phút này, sâu trong đôi mắt của Vương Càn Dương hiện ra vẻ lạnh như băng: “Cơ nghiệp do tổ tiên lập nên tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác được!”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Đám người không có cách nào.
Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: “Cá chết lưới rách, thông báo cho Võ Đạo Minh đi!”
“Đế bọn họ tới chủ trì công đạo, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy một chút.
Có người nuốt nước miếng: “Đế người của Võ Đạo Minh ra tay, bọn họ ghê gớm lắm đấy!”
“Bọn họ sẽ phải lấy đi ít nhất một phần ba Thanh Huyền Tông!”
Vương Càn Dương nhe răng cười một tiếng, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn đám người: “Cho dù lấy một nửa Thanh Huyền Tông đi, chẳng lẽ còn tệ hơn việc để Diệp Bắc Minh làm tông chủ!”
“Sau đó nô dịch chúng ta sao?”
Mấy lão già đều ngây người.
Một giây sau.
Trong mắt tất cả mọi người hiện lên một tia sáng lạnh: “Làm đi!”
“Thông báo cho Võ Đạo Minh!’