Lôi Bằng kích động run lên!
Tiến vào cấm địa long mạch, kết giới đóng lại.
Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, tâm trạng vô cùng phức tạp!
Cô ta lại đang ảo tưởng, nếu cỏ gái mà Diệp Bắc Minh bế là mình thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Liền sau đó.
Ầm!
Cả cấm địa long mạch bùng nố, bàn tán xôn xao.
Sâu trong một tòa sơn cốc màu đỏ máu, hàng năm bao trùm bởi sương độc.
Huyết Vân Tông, mười mấy ngọn hồn đăng cùng tắt.
“Huyết La Sát chết rồi?” “Khung lão quái chết rồi?” “Ngô lão Ma cũng chết rồi?”
“Làm sao có thể!”
Ba ông lão cùng mở mắt, vẻ mặt không thế tin nối.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
‘Ai có thế giết ba người này?’
Diệp Bẳc Minh bếTiêu Nhã Phi, đi thẳng đến thiên trì.
“Nhã Phi, em ngâm mình trong thiên trì, long khí có thể giúp em hồi phục thương thế!”
Diệp Bắc Minh đặt Tiêu Nhã Phi xuống: “Anh đi thăm sư tỷ của anh”.
“Được!”
Tiêu Nhã Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Bẳc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu tiến vào một tòa cung điện đá.
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, kích động tiến lên.
“Cậu chủ!
Chủ nhân!”
“Lâm Thương Hải mất rồi…”, Lăng Thi Âm đỏ con mắt.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này quan tâm chăm sóc người của nhà họ Lâm hơn”.
“Vảng!”
“Sư tỷ của tôi đâu?”
Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong phòng.
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, Liễu Như Khanh và Khương Tử Cơ nằm trẽn giường, chăn ga đã bị máu tươi nhuốm đỏ.
Đạm Đài Yẻu Yẽu ôm miệng: “Gân cốt của thất sư tỷ bị vỡ hết rồi, trái tỉm tốn thương nghiêm trọng!”
“Kinh mạch của ngũ sư tỷ đứt đoạn, tim vỡ nứt, nghiêm trọng hôn mê bất tỉnh!”
Vù!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, sử dụng con mắt thần ma.
Tinh trạng bẽn trong cơ thế hai người hiện ra rõ mồn một!
Diệp Bắc Minh đỏ mầt: “Tiếu yêu tỷ tỷ, mọi người ra ngoài đi, đệ phải cứu người!”
“Được!”
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu mạnh.
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đi theo sau ra ngoài.
Diệp Bắc Minh không nói nhiều, đồng loạt cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào trong cơ thế của hai người!
Nhưng, một ngày trước, hai người đã bị thương, rồi chạy đến nơi này.
Mất máu quá nhiều!
Sớm đã hõn mê bất tỉnh.
Chỉ dựa vào Quỷ Môn Thập Tam Châm, vốn không thể khiến họ hồi phục như ban đầu.
Diệp Bắc Minh động ý niệm, tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ mười.
Lấy Tinh Thần Đính ra!
Anh giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên tinh hạch ma thú màu tím.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi muốn dùng tinh hạch của ma thú cấp mười luyện thành đan dược, cứu hai sư tỷ của tôi!”
“Không được, quá lãng phí!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản đối.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định: “Đối với hai SƯ tỷ mà nói, mạng của họ quan trọng hơn một trăm viên tinh hạch ma thú cấp mười!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mau chóng nói: “Cậu nhóc, cậu quan tâm quá hóa loạn rồi!”
“Còn có cách khác có thế cứu hai người này!”
“Dùng máu của cậu!”
Diệp Bắc Minh động trong lòng: “Ông có ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trước khi cậu chưa dung hợp con mắt thần ma, cậu chưa thức tỉnh huyết mạch của cậu!”
“Bây giờ, cậu đã thức tính huyết mạch ma tộc, tôi nói với cậu cũng không sao”.
“Tỉnh huyết sinh mệnh của ma thú có thế khiến con người sống lại, cậu biết điều này chứ?”
Diệp Bâc Minh gật đầu: “Đương nhiên”.
Máu của tôi cũng dùng được sao?’
Lúc trước bố của Chu Nhược Giai sống lại, chính là sử dụng tinh huyết sinh mệnh của ma thú cấp chín!
“Phí lời!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nói: “Huyết mạch chảy trong cơ thế cậu còn vượt xa ma thú bình thường!”
“ít nhất là huyết mạch cấp thú hoàng trở lẻn, máu của cậu có tác dụng hơn tinh huyết sinh mệnh của ma thú cấp chín nhiều!”
“Dùng máu của cậu hoàn toàn có thế hồi phục thương tích của họ!”
Diệp Bắc Minh mau chóng hỏi: “Tỏi phải làm thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa: “Có hai cách, thứ nhất, cậu trực tiếp ‘muốn’ bọn họ!”
Phụt!
Diệp Bâc Minh suýt phun ra máu.
“Khụ khụ khụ!”
Khuôn mặt đỏ bừng, ho khan dữ dội: “Ông… ông nói linh tinh cái gì thế?”
“Cái gì mà trực tiếp ‘muốn’ bọn họ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh lùng một tiếng: “Tuy bản tháp không phải là con người, chỉ là khí linh”.
“Nhưng vẫn hiếu chuyện nam nữ, giống như cậu với Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vậy!”
Diệp Bằc Minh quyết đoán lẳc đầu: “Đừng đùa nữa”.
“Tạm thời không nói họ là sư tỷ của tôi, cho dù là hai người Nhược Giai và Nhược Tuyết!”
“Bị thương nghiêm trọng như này, tôi làm sao mà tranh thủ lúc người ta bị nạn được?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên lẽn tiếng: “Ai nói đây là tranh thủ lúc người bị nạn?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “ông có ý
gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cạn lời: “Cậu nhóc, cậu không hiểu thật hay giả vờ?”
Diệp Bắc Minh cau mày: ‘Tôi không hiếu thật, việc này còn có thể cứu người?”
“Xem ra cậu không hiểu thật!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Máu của cậu có thể cứu được họ, càng đừng nói là cái đó…”
“Chỉ cần cậu và họ giao hợp, dùng tinh hoa của cậu hồi phục nội thương của họ, chẳng phải là nước cháy thành sông sao?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Vãi, đừng nói nữa!”
“Tôi hiểu rồi!”
Nếu anh còn không hiểu, thì chắc chắn là kẻ ngốc.
Lắc đầu một cách nghiêm túc chính nghĩa: “Không được, họ là sư tỷ của tôi, tôi làm vậy chính là cầm thú!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nhả một câu: “Chẳng phải cậu là cầm thú sao?”
Diệp Bẳc Minh giật khóe miệng: “Cách thứ hai thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng, hơi thất vọng: “Cách thứ hai, luyện hóa máu của chính cậu!”
“Cô đọng ma huyết của cậu, cho họ uống”.
“Được!”
Diệp Bẳc Minh không chần chừ.